Chạm để tắt
Chạm để tắt

ÁC Ý VÀ HOA HỒNG - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-23 20:15:27
Lượt xem: 508

4

 

Kỳ nghỉ hè lớp tám, ông nội đi giúp dì trông con.

 

Bố mẹ không hỏi ông, đưa tôi vào xưởng.

 

Thật ra thành tích của tôi luôn tốt.

 

Nếu không gặp phải "băng huyết" khi thi, tôi có thể đứng trong top mười của lớp.

 

Nhưng bố mẹ không quan tâm, thậm chí chưa bao giờ hỏi tôi thi như thế nào.

 

Khi học tiểu học, giáo viên từng hỏi tôi: "Lớn lên em muốn làm gì?"

 

Tôi rất thực tế: "Đi làm cùng bố."

 

Rất buồn cười phải không?

 

Đó là giấc mơ của tôi khi bảy tám tuổi.

 

Tôi nghĩ, cuộc đời của tôi sẽ giống như bố mẹ và nhiều cô gái trong làng.

 

Nhưng dây chuyền sản xuất khác hẳn với tưởng tượng của tôi.

 

Xưởng của bố mẹ là xưởng may.

 

Tôi mới đến, được giao việc đơn giản nhất là cắt chỉ thừa.

 

Nhiều thương hiệu quần áo là do xưởng gia công rồi dán nhãn.

 

Có thương hiệu yêu cầu khắt khe, không được có chỉ thừa.

 

Cắt chỉ thừa một chiếc áo, được ba xu.

 

Tay chân tôi chậm chạp, xưởng cần giao hàng gấp, quản đốc cứ thúc giục tôi.

 

Mẹ ở bên may tay áo cũng mắng tôi: "Con làm nhanh lên, đang thêu hoa à?"

 

Trong xưởng có nhiều đôi vợ chồng cùng đi làm.

 

Họ mang theo con nhỏ hai ba tuổi.

 

Những đứa trẻ chạy nhảy trên nền xi măng ngoài xưởng.

 

Buổi tối, chúng nằm ngủ trên tấm bìa cứng, chờ bố mẹ tan ca bế về ký túc xá.

 

Hôm đó tôi làm thêm đến bốn giờ sáng, mới xong việc.

 

Cánh tay mỏi không nhấc lên nổi, ngón tay cũng cứng đờ.

 

Ra khỏi xưởng, trời đã hừng sáng.

 

Thành phố đang thức giấc, còn tôi, chưa kịp ngủ.

 

Ngủ chưa đầy ba tiếng, đã bị bố mẹ gọi dậy đi làm.

 

Nhiều công nhân vì vài xu, cãi nhau ầm ĩ với kế toán tính giờ công.

 

Tiếng máy móc ù ù, mồ hôi chảy ròng ròng, bụi bay cao, giọng quản đốc sắc nhọn.

 

Và cả.

 

Máu từ hạ thân như chảy mãi không ngừng.

 

Tất cả những điều này trộn lẫn, như dung nham dày đặc, từ từ nuốt chửng tôi.

 

Những ngày này, là sự tuyệt vọng có thể thấy trước mắt.

 

Một buổi chiều hơn một tháng sau, khách hàng đến kiểm tra.

 

Quản đốc cúi đầu nịnh bợ, tiếp đón.

 

Chị dẫn đầu khoảng ba mươi tuổi, trang điểm tinh tế, mặc bộ đồ công sở màu xám nhạt, đi giày cao gót.

 

Đi ngang qua tôi, cô ấy dừng bước, cúi người nhẹ nhàng hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

 

"18!"

 

Tôi đã mượn chứng minh thư của người khác để vào làm, không thể nói tuổi thật.

 

Giữa chừng tôi đi vào nhà vệ sinh, thấy cô ấy đang đứng dưới gốc cây hút thuốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ac-y-va-hoa-hong/chuong-3.html.]

 

Thấy tôi ra, cô vội dập tắt đầu thuốc, nhướng mày với tôi: "Chưa đến 15 phải không?"

 

5

 

"Cô nghe chị nói này, nếu có thể học tiếp, dù thế nào cũng phải quay lại học!"

 

"Chị ngày trước..." cô dịu giọng, "cũng từng vào xưởng mà!"

 

Chẳng bao lâu sau, quản lý xưởng tìm đến, cô ấy ngồi lên chiếc xe con bóng loáng cao cấp rồi rời đi.

 

Mãi về sau tôi mới biết, chiếc xe bốn vòng tròn đó là Audi.

 

Hôm đó xưởng bị hỏng máy, hiếm khi được tan ca sớm.

 

Bố mẹ đưa tôi và em trai đi xe buýt dạo phố.

 

Mẹ lớn tiếng cãi nhau với nhân viên bán vé, khăng khăng nói tôi chưa đến mười tuổi, không chịu trả tiền vé.

 

Mọi người trên xe đều nhìn chúng tôi, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, kéo tay áo mẹ: "Mẹ ơi, để con tự trả tiền, con sắp có lương rồi."

 

Sau đó mẹ suốt đường đi mắng tôi.

 

Mắng tôi phá tiền, mắng tôi không biết điều, mắng tôi là đồ vô dụng.

 

Khoảnh khắc đó, sự sợ hãi sâu sắc bao trùm tôi.

 

Nếu tôi tiếp tục ở lại đây, năm năm sau, mười năm sau, hai mươi năm sau, tôi có trở nên giống mẹ không?

 

Xuống xe buýt, tôi nói với bố mẹ: "Con muốn quay lại học."

 

"Con muốn học trung học, con muốn thi đại học!"

 

Cuối tháng tám, thời tiết nóng nực.

 

Mẹ kéo em trai không nghe lời, mắng tôi một trận: "Con bị hâm à?"

 

"Con không nhìn xem mình có thể trạng thế nào, cứ ba ngày lại ốm, làm sao có tinh thần mà học!"

 

"Con bỏ ngay cái ý định đó đi!"

 

Không bỏ được.

 

Ý nghĩ này một khi đã nảy ra, như đám bèo trên ruộng mùa hè, lan nhanh không thể cắt đứt.

 

Chỉ còn ba ngày nữa là khai giảng.

 

Bố mẹ rất giận, để tôi một mình ở phố đi bộ, còn họ ngồi xe về.

 

Tôi không có tiền, cứ thế đi dọc con đường mà chúng tôi đã đi qua.

 

Khát khô.

 

Miệng khô khốc.

 

Đói meo.

 

Bụng như có trống đánh.

 

Mệt mỏi.

 

Máu hình như lại chảy, nhưng tôi không quan tâm.

 

Hoàng hôn buông xuống, bóng đêm cuồn cuộn tới.

 

Con đường xa lạ này dường như không bao giờ có điểm dừng.

 

Bỏ cuộc đi.

 

Cầu xin đi.

 

Vì một chút tình yêu hiếm hoi của cha mẹ.

 

Vì một ngụm nước, một bữa ăn.

 

Khi gần như tuyệt vọng, ở cuối tầm nhìn xuất hiện một bóng dáng quen thuộc nhỏ bé.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Tôi nghi ngờ mình nhìn lầm, dụi mắt thật mạnh.

 

Bóng dáng đó chạy đến, gọi tên tôi: "Linh Linh..."

 

Loading...