Chạm để tắt
Chạm để tắt

ÁC Ý VÀ HOA HỒNG - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-23 20:15:06
Lượt xem: 672

Ông mắng tôi.

 

Giọng nói bị gió đêm làm tan nát: "Đừng cử động, con cử động thì ông càng mệt."

 

Bác sĩ ở trạm y tế tiêm cho tôi một mũi cầm máu.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Dặn dò ông nội: "Cô bé gầy quá, cần bổ sung dinh dưỡng, điều chỉnh cơ thể."

 

Từ ngày đó, mỗi sáng ông nội đều luộc cho tôi một quả trứng.

 

Mỗi lần nhà đồ tể Trương mổ lợn, đều để lại cho ông nửa miếng gan heo.

 

Ông còn mua ba mươi con gà ác, chăm sóc như tổ tông.

 

Ngày hè nóng bức, gió từ quạt thổi ra cũng nóng.

 

Tôi khó ngủ.

 

Ông nội kéo giường tre ra cạnh ao, hai chúng tôi nằm ngược đầu nhau.

 

Lúc đó, bầu trời đầy sao, tiếng ếch kêu liên miên.

 

Quạt nan trong tay ông không ngừng, gió mát từ chân đến tóc.

 

Tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.

 

Khi gà ác chưa lớn, tôi phải đi học cấp hai.

 

Trường cấp hai ở thị trấn, cách nhà rất xa, tôi phải ở nội trú.

 

Điều kiện rất sơ sài, một phòng ký túc xá có mười hai người.

 

Nước nóng thiếu thốn, một đồng một bình, đi muộn thì không có.

 

Mùa đông tôi cũng phải tắm nước lạnh.

 

Tắm trong nhà vệ sinh, nhà vệ sinh không có cửa, là dùng chung cho cả tầng.

 

Ai đi qua cũng có thể dễ dàng nhìn thấy bạn.

 

Tôi thường vừa tắm vừa run, tắm xong chui vào chăn, cả đêm chân vẫn lạnh.

 

Kỳ thi giữa kỳ, tôi có kinh nguyệt lần thứ hai.

 

Rất không may.

 

Đến hai tuần sau, nó vẫn chưa dừng lại, bụng cũng rất đau, khiến tôi trong suốt kỳ thi đầu óc luôn mơ màng.

 

Sau kỳ thi trở về nhà, ông nội sợ hãi.

 

"Linh Linh, mặt con sao trắng bệch thế này?"

 

Ông lại dẫn tôi đi tiêm.

 

Bác sĩ nói: "Tốt nhất nên đưa đi bệnh viện lớn kiểm tra."

 

Ông nội chỉ học đến lớp ba, không biết nhiều chữ.

 

Tự nhiên chỉ có bố mẹ mới có thể đưa tôi đi.

 

Hôm đó trời mưa thu.

 

Không lâu sau khi ông gọi điện thoại xong, ông đội mưa trở về.

 

Tôi ngồi bên cửa, cười với ông: "Bố mẹ sẽ không về, phải không?"

 

3

 

Ông nội giọng trầm trầm: "Đến giúp ông bắt gà."

 

Ông muốn g.i.ế.c con gà ác lớn nhất, bảo tôi giúp ông bắt chân gà.

 

"Gà này chưa lớn hẳn."

 

Gà phải nuôi ít nhất năm tháng, đẻ trứng rồi mới gọi là gà mái già.

 

"Ông bảo bắt thì bắt, đừng nói nhiều."

 

Gà chưa lớn, chưa béo.

 

Nhưng nước dùng vẫn rất thơm.

 

Có lẽ vì nó được nấu bằng tình yêu.

 

Sau đó đến Tết, ông nội vì vấn đề khám bệnh của tôi mà cãi nhau một trận với bố mẹ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ac-y-va-hoa-hong/chuong-2.html.]

Giọng mẹ sắc nhọn chọc vào màng nhĩ tôi: "Phụ nữ ai cũng phải có, sao nó lại đặc biệt hơn?"

 

"Nó mà c.h.ế.t vì chuyện này thì cũng là số của nó!"

 

"Bệnh viện toàn là chỗ lừa tiền, có đi được không?"

 

Suốt năm lớp bảy và lớp tám, kinh nguyệt của tôi luôn không đều.

 

Có khi đến nửa tháng mới hết, có khi hai ba tháng không thấy.

 

Nhiều lần đau quá ngất đi, làm thầy cô giáo hoảng hốt.

 

Thường phải tiêm thuốc cầm máu.

 

Lúc đó tôi rất tự ti.

 

Trong giờ ra chơi không dám di chuyển nhiều, tan học luôn là người cuối cùng rời lớp.

 

Vì kinh nguyệt không đều và không theo quy luật, thường làm bẩn ghế ngồi.

 

Lúc đó, tôi sợ nhất là giáo viên gọi đứng lên trả lời câu hỏi, mỗi ngày chỉ mong mình như vô hình.

 

Nhưng cũng có nhiều kỷ niệm ấm áp.

 

Một lần, tôi làm bẩn ghế ngồi, dùng khăn giấy mãi không sạch.

 

Tôi lo lắng không yên đi vào nhà vệ sinh, khi trở lại thấy ghế của bạn cùng bàn Lý An đặt dưới bàn tôi, còn ghế của tôi thì biến mất.

 

Lúc đó còn nhỏ, rất ngại ngùng về những chuyện như vậy.

 

Khi tôi còn đang rối rắm, Lý An mang ghế của tôi trở lại.

 

Các bạn trêu cậu: "Lý An, tự nhiên đi rửa ghế làm gì, có phải ị ra ghế không?"

 

Lý An trừng họ: "Là phân trong miệng các cậu b.ắ.n lên ghế tôi."

 

Mặt tôi đỏ bừng, nhỏ giọng như muỗi kêu cảm ơn.

 

Không biết cậu ấy có nghe thấy không.

 

Nhưng sau đó nhiều lần, cậu đều lén giúp tôi rửa ghế.

 

Các bạn cùng phòng của tôi cũng biết tình trạng của tôi.

 

Một lần đau bụng không đi nổi, Ti - bạn cùng phòng đưa tôi về ký túc xá.

 

Cô ấy nằm giường dưới của tôi, đôi khi nửa đêm, tôi cảm thấy cô ấy đắp chăn cho tôi.

 

Và còn ông nội.

 

Mỗi tuần ông đều đạp xe ba tiếng đi đi về về mang gà ác cho tôi.

 

Thuyết phục quản lý ký túc nghiêm khắc, nhờ bà ấy hầm cho tôi uống.

 

Giữ ấm trong nồi cơm điện, tôi có thể uống liên tục hai ngày.

 

Nhưng cũng có những kỷ niệm khiến người ta muốn cào cấu.

 

Lúc đó tôi là lớp trưởng môn Văn.

 

Thầy giáo Văn béo và cao, luôn tranh thủ lúc không có ai ôm tôi.

 

Ông nói: "Con từ nhỏ thiếu tình cha, hãy coi thầy như bố."

 

"Con xinh đẹp và ngoan ngoãn thế này, để bố yêu thương con thật nhiều!"

 

Bạn thấy đấy.

 

Người lớn có kinh nghiệm, đối với một đứa trẻ, thật dễ dàng đánh bại.

 

Tôi chưa bao giờ được cha mẹ yêu thương, ông dễ dàng nắm bắt được điểm yếu của tôi.

 

Chưa từng ai giáo dục giới tính cho tôi, bài học về sinh lý học, thầy cũng cho chúng tôi tự học.

 

Tôi sợ hãi, không dám từ chối mạnh mẽ.

 

Sau đó, vợ ông tìm đến trường, gọi tôi ra ngoài, tát vào mặt tôi mắng tôi là hồ ly tinh, quyến rũ chồng bà ta.

 

Tôi khóc gọi điện cho mẹ.

 

Bà không tin tôi.

 

"Con gầy như con khỉ, ai thèm để ý đến con?"

 

"Dù sao cũng sắp phải đi làm sau khi học xong cấp hai, hay là đừng học tiếp lớp chín nữa."

 

Loading...