Chạm để tắt
Chạm để tắt

ÁC Ý VÀ HOA HỒNG - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-23 20:23:14
Lượt xem: 625

Thực ra là mười lăm đồng.

 

Tôi lại lấy đôi giày lông mua cho ông nội.

 

Ông nội không ngớt lời khen: "Đôi này ấm thật, bao nhiêu tiền?"

 

"Bốn mươi!"

 

Thực ra là một trăm bốn.

 

Ông nội nhíu mày: "Cũng hơi đắt."

 

Tôi cười: "Vậy ông đi hàng ngày, đi vài năm là đủ vốn rồi."

 

Tôi còn mua cho ông nội một chiếc áo khoác lông vũ màu đen.

 

Ông nội lắc đầu: "Nhẹ thế này, mặc mùa đông có c.h.ế.t rét không?"

 

"Ông thử đi."

 

Ông nội cởi chiếc áo bông cũ dày cộp, mặc chiếc áo khoác lông vũ tôi mua.

 

Ông còn cố tình ra ngoài đi vài vòng.

 

Ông rất phấn khích: "Trước đây đưa con đi khám bệnh, thấy người ở tỉnh mặc mỏng như vậy vào mùa đông, ông còn thắc mắc sao họ không lạnh, hóa ra áo lông vũ vừa nhẹ vừa ấm!"

 

"Áo này đắt lắm đúng không?"

 

"Năm mươi đồng!"

 

Ông nội sờ tới sờ lui: "Cũng được, không quá đắt."

 

Chiều hôm đó ông mặc áo lông vũ, mang giày lông đi khắp làng.

 

Gặp ai cũng nói áo lông vũ năm mươi đồng, giày lông bốn mươi đồng, khen tôi mua đồ vừa rẻ vừa tốt.

 

Khiến mấy bà thím không rõ chuyện chạy đến hỏi tôi mua ở đâu.

 

Tôi đành nói là cửa hàng bán giảm giá thanh lý, giờ đã hết hàng.

 

Hôm sau ông lại mặc áo cũ của mình.

 

"Ông nội, sao ông không mặc đồ con mua?"

 

"Để đến Tết mới mặc!"

 

Chẳng mấy chốc đã đến đêm ba mươi Tết.

 

Ăn xong bữa cơm tất niên, ông nội gọi tôi vào phòng, đưa cho tôi một tấm thẻ tín dụng của hợp tác xã nông thôn.

 

Ông hạ giọng: "Sau này tiền của ông, đều gửi vào thẻ này."

 

"Mật khẩu là sinh nhật của con, 940904."

 

"Đây là của hồi môn ông dành cho con, nếu ông..."

 

Tôi lập tức bịt miệng ông, tức giận: "Đêm ba mươi Tết, không được nói bậy."

 

"Ông đã hứa sẽ sống đến một trăm tuổi mà."

 

Ông nội cười, khóe mắt toàn nếp nhăn: "Được rồi, mật khẩu con nhớ kỹ là được."

 

"Đi nào, ra ngoài xem chương trình đêm hội."

 

Ông quay người ra ngoài bị vấp ngưỡng cửa, may mà tôi nhanh tay đỡ kịp.

 

Xem chương trình đêm hội được một nửa, ông tựa vào sofa ngủ quên.

 

Ông nội già rồi.

 

Tinh thần không còn như trước.

 

Nửa năm qua tôi bận làm gia sư kiếm tiền, cuối tuần cũng ít về.

 

Hồi đó chọn trường ở tỉnh là để có thể thường xuyên về thăm ông.

 

Nhưng tôi đã không làm được.

 

Như vậy không ổn, tôi phải tìm cách kiếm tiền phù hợp hơn.

 

Trong một lần trò chuyện đêm với các bạn cùng phòng sau khi khai giảng, lời nói vu vơ của chị phòng trưởng Hoa Hoa đã cho tôi một gợi ý.

 

"Tết vừa rồi ở nhà, mình theo dõi một cuốn tiểu thuyết, tốn hơn tám mươi đồng, đọc đến giờ vẫn chưa có kết thúc."

 

"Cuốn tiểu thuyết đó hot lắm, tác giả đó chắc chắn kiếm được bộn tiền."

 

Hơn tám mươi đồng, đối với một sinh viên không phải là số tiền nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ac-y-va-hoa-hong/chuong-13.html.]

 

Hồi đó video ngắn chưa thịnh hành.

 

Đọc tiểu thuyết là cách giải trí của nhiều người.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Từ nhỏ đến lớn tôi học văn luôn khá, hồi cấp ba còn đăng bài trên tạp chí.

 

Có lẽ tôi cũng có thể thử.

 

Nói ra thì xấu hổ, hồi đó nghèo, ban đầu tôi đọc tiểu thuyết đều theo Hoa Hoa.

 

Cô ấy mua sách gì, tôi đọc sách đó.

 

Hoặc chỉ đọc những nội dung miễn phí.

 

Xem họ mở đầu thế nào, tạo cảm xúc ra sao, sắp xếp tình tiết thế nào, điều khiển nhịp điệu ra sao, làm thế nào để giữ chân độc giả.

 

Trong thời gian đó, tôi vẫn tiếp tục làm gia sư.

 

Hơn một tháng sau, tôi đăng ký tài khoản trên một trang web và bắt đầu viết.

 

Cuốn đầu tiên viết năm sáu vạn chữ, không ai quan tâm.

 

Hoa Hoa nói tôi dài dòng quá.

 

Thế là tôi đổi bút danh, bắt đầu lại từ đầu.

 

Đến hết năm nhất đại học, tôi nhận được khoản nhuận bút đầu tiên từ việc viết tiểu thuyết trong đời mình.

 

20

 

Ba trăm đồng.

 

Viết lách bốn năm trăm từ hàng tháng trời, cuối cùng tác phẩm của tôi cũng được đề xuất một lần nhỏ.

 

Tháng đó nhuận bút của tôi là ba nghìn đồng.

 

Lúc đó tôi còn tưởng là trang web đã tính nhầm, ngớ ngẩn chạy đi hỏi biên tập viên.

 

Chắc cô ấy đã phải cố nhịn không lườm tôi và nói rằng: "Vị trí đề xuất này thường có khoảng chừng đó nhuận bút."

 

Từ tháng đó trở đi, nhuận bút của tôi tiến bộ đáng kể.

 

Kiếm được nhiều hơn việc làm gia sư.

 

Viết tiểu thuyết tương đối linh hoạt về thời gian hơn gia sư.

 

Đến kỳ nghỉ hè năm nhất, vừa đúng lúc học sinh cấp hai tốt nghiệp, tôi đã nghỉ công việc gia sư.

 

Trở về nhà sớm.

 

Lần này tôi không gọi điện trước, để tránh ông nội phải chờ đợi.

 

Về đến nhà, ông nội đang ăn trưa.

 

Trong phòng khách rộng lớn, ông ngồi cô đơn một mình.

 

Một bát cơm trắng, một đĩa dưa chuột trộn.

 

Đó là bữa trưa của ông.

 

Ông cúi đầu nhai cơm, thở dài một tiếng dài.

 

Mắt tôi lập tức đỏ hoe.

 

Gọi một tiếng: "Ông nội."

 

Ông nội giật mình ngẩng đầu lên, thấy tôi, ông dụi dụi mắt rồi bật dậy.

 

"Linh Linh về rồi à? Ăn cơm chưa?"

 

"Có đói không, ông đi bắt gà!"

 

"Ông bắt gà nuôi sau Tết, giờ ăn được rồi."

 

"Nếu đói, trong phòng có sữa biểu chú gửi tặng dịp lễ, ông để dành cho con uống."

 

Ông bận rộn trong bếp, tôi vào phòng tìm sữa.

 

Đồ ăn vặt xếp ngay ngắn.

 

Ông nội không nỡ ăn, luôn muốn để dành cho tôi.

 

Để đến khi hết hạn, ông cũng không biết.

 

...

 

 

Loading...