Chạm để tắt
Chạm để tắt

ÁC Ý VÀ HOA HỒNG - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-23 20:22:16
Lượt xem: 499

Trước đây tôi hơi sợ tiếng này.

 

Giờ nghe thấy lại thật tuyệt diệu.

 

Đây là khúc nhạc chúng dành riêng cho tôi.

 

Như ông nội đã nói, nếu không phải thân thể này, có lẽ tôi có thể bay cao hơn.

 

Nhưng nếu không vì bệnh tật, trời có thể sẽ không bù đắp cho tôi bằng một trí óc thông minh.

 

Mất đông này, bù tây kia.

 

Cuộc đời này, đại khái là như vậy.

 

Cuối cùng tôi chọn một trường 211 trong tỉnh.

 

Gần nhà.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Có thể thường xuyên về thăm ông nội.

 

Sau khi nhận được giấy báo, ông nội tổ chức tiệc mừng, bà con họ hàng đều đến.

 

Ngay cả bố mẹ cũng xin nghỉ ở xưởng để về.

 

Trước khi khai tiệc, trưởng thôn nói: "Mời nhân vật chính hôm nay, tân sinh viên đại học Phùng Linh nói vài lời cho các em học sinh khác nghe nhé."

 

18

 

Tôi bị đẩy đến bên trưởng thôn.

 

Ông nội đang bận tiếp khách cũng dừng tay, ánh mắt đầy tự hào, ươn ướt nhìn tôi.

 

Tôi hít một hơi sâu: "Con muốn nói với mọi người, những đứa trẻ như chúng ta, chỉ có học hành là cách thay đổi cuộc đời đáng tin cậy nhất."

 

"Nhất định phải cố gắng!"

 

Tôi mỉm cười, nước mắt không kìm được rơi xuống: "Còn nữa, con muốn cảm ơn một số người."

 

"Cảm ơn ông nội, vì chưa từng bỏ rơi con, luôn ủng hộ con!"

 

"Cảm ơn tất cả các thầy cô đã tốt với con, cảm ơn cô, cảm ơn trưởng thôn, cảm ơn các bác, các cô đã giúp đỡ con..."

 

Bố mẹ ngồi trong đám đông, cười tươi, ngẩng cao đầu đầy hy vọng.

 

Nhưng tôi nhanh chóng lướt qua ánh mắt, lau khô nước mắt: "Nói đến đây thôi, mọi người ăn cơm đi ạ!"

 

Mặt mẹ nhanh chóng xụ xuống.

 

Sau khi xuống, mẹ nắm lấy cánh tay tôi: "Chẳng lẽ bố mẹ không xứng đáng được cảm ơn sao?"

 

"Cảm ơn vì điều gì?" Tôi nhẹ nhàng hỏi, "Cảm ơn vì các người không thèm quan tâm đến tôi sao?"

 

Mắt mẹ trợn lên: "Nếu không phải bố mẹ rèn luyện cho con tự lập từ nhỏ, làm sao con có thể có được thành công hôm nay?"

 

Tôi cười nhạt: "Vậy các người rèn luyện rất thành công, con rất tự lập, cũng đã 18 tuổi rồi, sau này có lẽ không cần đến các người nữa."

 

Bố mẹ gần như tức chết.

 

Thực ra trong lòng tôi hiểu rõ.

 

Ba năm nay đi khám bệnh, bố mẹ có nhiều lời oán thán, nhưng dù ít hay nhiều họ cũng đã bỏ tiền.

 

Nếu họ bỏ việc để đi cùng tôi, thì cuộc sống phải làm sao?

 

Nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác thất vọng.

 

Tại sao em trai lại nhận được nhiều hơn tôi như vậy.

 

May mà lúc ấy ông nội vẫy tay gọi tôi.

 

Ông khẽ nói: "Thịt kho trong bếp làm xong rồi, ông chọn cho con vài miếng ngon nhất, mau vào ăn đi."

 

Tâm trạng u ám của tôi lập tức tan biến.

 

Đúng vậy.

 

Tôi có ông nội.

 

Có ông là đủ rồi.

 

Hôm ấy ông nội uống nhiều rượu.

 

Mọi người đều nói ông nuôi người đúng, sắp được hưởng phúc rồi.

 

Ông nội lưỡi líu cả lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ac-y-va-hoa-hong/chuong-12.html.]

 

"Tôi không cần hưởng phúc gì của nó, chỉ mong nó khỏe mạnh, sau này lấy chồng, rồi sinh con cái của riêng mình..."

 

Tôi quay mặt đi, cố gắng không khóc.

 

Ông vẫn lo lắng.

 

Sợ tôi không sinh được con.

 

Sợ tôi sẽ cô đơn một mình trên thế gian này.

 

Vì vậy ông nội ơi.

 

Ông nhất định phải sống lâu hơn chút nữa.

 

Có ông bên cạnh, sao tôi có thể cô đơn?

 

Đại học ở tỉnh thành, thuận tiện cho việc khám bệnh hơn nhiều.

 

Nhưng thật kỳ lạ, kinh nguyệt của tôi dần dần cải thiện đáng kể.

 

Mỗi lần đều có thể kết thúc trong vòng mười ngày, và tình trạng một tháng hai lần cũng ít gặp hơn.

 

Chỉ có hai ngày đầu là đau bụng, nhưng cũng đã cải thiện nhiều so với trước.

 

Bác sĩ nói, có thể là vì tôi đã trưởng thành, các chức năng cơ thể dần hoàn thiện.

 

Hơn nữa, không bị áp lực thi đại học đè nặng, tinh thần thoải mái hơn.

 

Chỉ là về việc sinh nở, có lẽ sẽ khó khăn hơn so với người bình thường.

 

Nhưng đó không phải là điều tôi hiện tại phải lo nghĩ.

 

Học phí là vay nợ.

 

Tiền sinh hoạt tháng đầu mẹ cho tôi năm trăm.

 

Ông nội lại lén lút đưa thêm cho tôi một nghìn.

 

"Phải ăn uống đầy đủ, đừng để cơ thể chịu thiệt, nếu có gì không khỏe, phải đi bệnh viện ngay, không đủ tiền thì gọi cho ông."

 

Tôi nói với ông nội rằng tôi có thể làm thêm để tự nuôi sống mình, ông nên nghỉ ngơi rồi.

 

Nhưng ông không thể ngồi yên.

 

Có công việc là ông đi còn nhanh hơn thỏ.

 

"Ông làm việc mới thấy khỏe, ngừng lại là bệnh ngay."

 

"Con bắt ông nằm nhà cả ngày, ông chịu không nổi."

 

...

 

Đến kỳ nghỉ đông, tôi làm gia sư đến tận ngày 27 tháng Chạp mới về.

 

Mười một giờ từ bến xe xuống, ông nội ra đón giúp tôi mang túi: "Linh Linh."

 

Trời rất lạnh, mũi ông đỏ bừng vì lạnh.

 

"Ông nội, ông chờ ở đây từ lâu rồi sao?"

 

19

 

"Ông mới ra thôi!"

 

Nhưng trên đường về gặp trưởng thôn, trưởng thôn nói: "Ông nội con biết hôm nay con về, trời chưa sáng đã ra bến xe đợi."

 

Ông nội cười khờ khạo: "Tám giờ, ông tám giờ mới ra khỏi nhà."

 

Về đến nhà, tôi mở túi bắt đầu lấy đồ ra.

 

"Ông nội, đây là bánh ngọt con mua cho ông."

 

Ông nội già rồi, răng không tốt, thích ăn đồ mềm.

 

Ông thường tự mang trứng và bột mì đến xưởng bánh ngọt ở trấn để làm bánh.

 

Như vậy rẻ, nhưng bánh làm ra cứng, không ngon lắm.

 

Tôi mua từ tiệm bánh ngọt ở tỉnh, đặc biệt mềm.

 

Quả nhiên, ông nội ăn một miếng, ngạc nhiên nói: "Bánh này sao mềm như bông thế nhỉ? Có đắt không?"

 

"Không đắt, năm đồng một hộp."

 

Loading...