Ác Linh Đầu Thai - Chương 9: Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:26:08
Lượt xem: 3,318

 

Họ chử.i rủa rồi bắt đầu lau vết má.u trong sân bằng chải, sau khi dội nước thì không còn dấu vết nào nữa. Giống như bà ta chưa từng tồn tại trên thế giới này. 

Họ thấy tôi đứng ở cửa không nhúc nhích. Cậu đá tôi rồi nói đùa: “Thằng nhóc, cha mày chế.t rồi, mẹ mày cũng chế.t rồi. Giờ mày là một đứa con hoa.ng không ai thèm. Từ nay hãy ngoan ngoãn làm theo những gì tao bảo. Nếu không tao đuổi mày ra ngoài và cho lũ ch.ó ă.n thịt mày.” 

Tôi mỉm cười gật đầu: “Mẹ ơi, mẹ nhìn xem, đứa bé này vẫn cười, mẹ nó chế.t rồi cũng vẫn cười.”

“Kệ đi, chắc nó không hiểu chế.t là cái gì.” 

Họ nói xong, tôi bật cười.

Cậu thân yêu, tôi sẽ sớm cho cậu xuống gặp mẹ tôi thôi. Hãy cùng nhau trở thành một gia đình ở thế giới đó nhé.

Tôi đã đóng vai cậu bé ngoan ở nhà bà ngoại suốt thời gian dài. Họ dần mất cảnh giác, cảm thấy tôi chỉ là một đứa trẻ vô tâm. Khi Trần Thịnh Nam chạy ra khỏi hầm, họ không hề nghi ngờ tôi, họ chỉ cho rằng đó là do cậu quên không khóa cửa.

Hôm nay là ngày 15 tháng 10, là sinh nhật của Trương Chiêu Đệ, tôi nên tặng cho chị ấy một món quà. Tôi cố tình tiết lộ với bà rằng ban ngày cậu đi đánh bạc còn nói rằng cậu đã thua rất nhiều tiề.n. 

Vào ban đêm, ngay cả nhà bên cạnh cũng có thể nghe thấy tiếng bà ngoại mắng cậu. Trong bữa tối, tôi trộn thu.ốc chuột vào cháo. Tối nay, hãy cùng nhau xuống địa ngục nhé!

Quả nhiên,  sau khi ăn không lâu, cậu tôi là người đầu tiên sùi bọt mép và ngã xuống đất, toàn thân co giật. Dù mắng nhưng bà vẫn rất yêu thương hắn, đêm đó bà nấu món cháo trứng cùng thịt nạc yêu thích nên hắn một mình ăn hai bát lớn. Vì vậy, đã ngã trước. 

Bà ngoại hoảng hốt khi thấy con mình gục xuống, vừa định gọi xe cấp cứu thì bụng bắt đầu đau. Bà ta cuộn tròn trên mặt đất rên rỉ. Thấy tôi vẫn ổn, bà ta bảo tôi gọi điện. 

Tôi giả bộ đánh rơi chiếc điện thoại vào tay bà ta. 

“Bà ơi, dạ dày của Diệu Tổ cũng đau, con không thể gọi điện được.” 

Nói xong, tôi mỉm cười bắt chước bà ta, ôm chặt bụng. “Đau quá.” 

Nhưng bà ta thấy sắc mặt tôi vẫn rất tốt. Rõ ràng là tôi không sao cả, trông không có vẻ gì là bị đầu độ.c. 

“Này Diệu Tổ, giúp bà ngoại gọi cấp cứu. Bà ngoại sẽ mua cho cháu cây kẹo mút.” 

Tôi giẫm lên điện thoại. “Gọi điện? Tại sao lại gọi điện? Bà sắp chế.t rồi. Hãy xuống địa ngục để đoàn tụ với Trần Thịnh Nam đi."

 Lúc này bà ta mới phản ứng lại. “Là mày, là mày đầu độ.c tao.” 

Tôi cười nói: “Đúng rồi, là tôi, tôi đưa bà xuống đó gặp Trần Thịnh Nam, được không?” 

Bà ta giật mình: “Cũng chính mày đã mở cửa hầm à?"

"Đúng, là tôi làm đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ac-linh-dau-thai/chuong-9-hoan.html.]

“Haizz, tôi còn tưởng rằng Trần Thịnh Nam sẽ giế.t bà, đáng tiếc bà ta hèn nhát, không có gan như vậy, không nghĩ tới chính mình cũng cần phải tự vệ.”

Bà già nôn ra một ngụm má.u đỏ sẫm. “Mày là ai, mày không phải đứa trẻ ba tuổi, mày là quỷ dữ.” 

Tôi cười nói: "Quỷ? Là các người mới đúng. Các người chưa từng giế.t người nhưng dùng lời nói, hành động không khác gì đang giế.t chế.t một con người.”

“Điên rồi.”  Bà già không ngừng lải nhải: “Tất cả là vì yêu con, muốn tốt cho con.”

“Vậy tình yêu của bà là một con da.o giế.t người phải không?” 

Lò than  trong nhà vẫn đang cháy, tôi đóng cửa ra vào và cửa sổ lại.

Từ Quế Hoa và Trần Kiến Đô đều đã chế.t. Tôi nhấp một ngụm cháo nhỏ với lượng có kiểm soát. Khi thu.ốc phát huy tác dụng, tôi đẩy cửa rồi từ từ bò ra cầu cứu. Một người giúp việc đang quét sàn thấy như vậy liền báo công an. 

Công an đến khám và điều tra. Nhiều người làm chứng rằng hôm qua Từ Quế Hoa và Trần Kiến Đô đã xảy ra cãi vã lớn. Vì vậy, Trần Kiến Đô tức giận nên đã đầu độ.c mẹ mình đến chế.t lúc ban đêm rồi uống thuốc độ.c tự sát. Vì tôi ăn không nhiều, ngộ độ.c cũng không nghiêm trọng nên được đưa vào bện.h viện để rửa dạ dày. 

Nằm viện nửa tháng, tôi dần dần bình phục. Mọi việc diễn ra suôn sẻ, không ai nghi ngờ một đứa trẻ ba tuổi như tôi. Sau khi xuất viện, tôi được chuyển đến một nhà phúc lợi trong quận. Trước khi rời đi. Tôi liếc nhìn tòa nhà nhỏ phía sau. 

“Trương Chiêu Đệ, tạm biệt. Đã đến lúc chúng ta phải có một cuộc sống mới.”

“Trần Thịnh Nam, tôi đã báo thù cho mẹ rồi, kiếp sau hy vọng chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa. Tôi cũng hy vọng mẹ có thể có tên riêng của mình.”

Sau này, tôi lớn lên trở thành một giáo viên. Nhưng tôi không ở lại thành phố lớn mà chọn dạy học ở vùng nông thôn. Bởi ở đó, có rất nhiều Trương Chiêu Đệ và Trần Thịnh Nam. Họ không nên sống vì người khác, không nên có cuộc sống như vậy. Họ có tên riêng của họ, cả Trương Chiêu Đệ và Trần Thịnh Nam cũng vậy. Và tôi muốn là người  giúp đỡ họ. Là người che ô cho họ.

 

---

Kết. 

 

Góc xàm xí:

Cảm ơn các bạn đã ghé qua và đọc truyện ủng hộ các thành viên team Nguyệt Nhi. 

Hành động nhỏ ý nghĩa lớn: Hãy bấm vào dòng tên team dịch: Nguyệt Nhi. Chọn theo dõi để nhận được thông báo cập nhật truyện. 

 

Và đọc thêm các bộ đặc sắc khác. 

Bình luận

1 bình luận

Loading...