Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ác Linh Đầu Thai - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-03-25 22:39:09
Lượt xem: 3,201

 

Những lời này văng vẳng bên tai tôi cả ngày hôm nay, và tôi giả vờ như không hiểu gì, ngồi xổm ở cửa chơi ném đá. 

Hai tháng sau, họ thả Trần Thịnh Nam ra ngoài. Tôi đoán là Trần Thịnh Nam đã nhượng bộ. Khoảnh khắc bà ta bước ra khỏi hầm, liếc nhìn về phía tôi. Tôi như hiểu ra tất cả. Đôi mắt của mà ta trùng xuống, nảy ra ý định muốn giế.t ngư.ời giống như tôi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Họ đưa Trần Thịnh Nam khỏi hầm, cho bà ta đi tắm. Bao nhiêu năm tháng bà ta bị giày vò, tr.a tấ.n như thế. Rõ ràng chưa tới ba mươi tuổi, nhưng trông y như bốn mươi.

 “Có vẻ như thằng chồng sá.t nhân của cô cũng không đối xử tốt với cô. Có khi lúc đó cô kết hôn với Vương A Cẩu, cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn bây giờ thì sao?” 

Cậu phụ hoạ: "Đúng vậy, chị, chị biết đấy, mẹ cũng là vì muốn tốt cho chúng ta thôi, chị phải hiểu ý tốt của mẹ. Em biết số tiề.n 200.000 tệ đó, nhưng cũng không phải mẹ chỉ đưa cả cho mỗi mình em. Chẳng phải mẹ đã đồng ý đưa cho chị 10.000 tệ hay sao? Khi đó nhà Vương A Cẩu có một quán ăn,  chị lại còn sợ thiếu tiề.n tiêu à?” 

Trần Thịnh Nam cúi đầu ăn không nói một lời.  Bà ta cũng không hề phủ nhận.

 “Con không nói gì tức là đồng ý rồi nhé. Nhưng trông con như thế này, con phải chăm sóc bản thân vài ngày,  người xanh xao và gầy gò quá. Lúc lấy chồng, con còn phải sinh một đứa con trai nữa. Trước đây cũng đã từng sinh con trai rồi, trông con có vẻ ốm yếu. Những người không biết lại cho rằng chúng ta đã ngược đãi con.” 

Nói xong, bà ngoại gắp một miếng rau xanh cho vào bát: “Ăn nhiều một chút, mấy hôm nữa mẹ đưa con đi gặp Lý Quảng Quan. Chuyện chồng con là một kẻ sá.t nhân tuyệt đối không được nói ra bên ngoài. Chúng ta phải giữ bí mật, nếu chuyện không thành chúng ta sẽ không thể nhận được 50.000 nhân dân tệ tiề.n sính lễ.” 

Sau khi nói xong, bà già thoáng nhìn tôi đang vùi đầu ăn. “Đều là lỗi của mày, cái đứa con hoang này, nếu không mẹ mày có thể đổi lấy 100.000 tệ. Dù sao cha mày cũng đã bị kết án t.ử hình, thế thì mày đổi thành họ Trần đi.”

 “Vâng, bà ngoại nói sao thì là vậy ạ.Từ nay tên cháu sẽ là Trần Diệu Tổ ạ.” 

Bà già mỉm cười ngọt ngào: “Thằng nhóc này thông minh thật đấy.” 

Trần Thịnh Nam ngơ ngác nhìn rau củ trong bát cũng không nói gì. Bữa ăn này diễn ra rất lâu. Nhưng tôi biết, bà ta sẽ không cưới lão già độc thân kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ac-linh-dau-thai/chuong-8.html.]

Vào ban đêm, họ lại nhốt Trần Thịnh Nam vào hầm. Nửa đêm tôi lặng lẽ ngồi ở cửa gọi: “Mẹ, chị gái nói lần này sẽ giúp mẹ.” 

“Ban ngày, lúc cậu Trần đang tắm, con đã lấy trộm chìa khóa của cậu ấy.”

Tôi mở khóa cửa hầm. Dưới ánh trăng, tôi mỉm cười: “Mẹ, mẹ cứ đi làm điều mẹ muốn đi.” 

Nói xong tôi tra chìa khóa vào cửa. Quay trở lại phòng và đóng cửa lại. Tôi ngồi ở mép giường, đợi đến nửa đêm. Sau một tiếng nổ ầm vang là một tiếng hét lớn, nhưng tiếng hét này không phải của Trần Thịnh Nam. 

Trần Thịnh Nam đã chế.t. Bà ta đã nhảy từ trên ngôi nhà gỗ nhỏ xuống đất. Bà ta không còn đường nào để sống, tiếng hét đó là của bà ngoại tôi. 

Buổi sáng, người ta chạy đến đứng ở trong sân. Đầu tiên, cản.h sát đã xem xét và xác định đây là một vụ t ự t  ử. Sau đó, có mấy bác sĩ lắc đầu nói rằng không còn hy vọng gì nữa. Cuối cùng, người ở nhà tang lễ đã mang bà ta đi với một tấm khăn che màu trắng. 

Trần Thịnh Nam cứ như vậy mà chế.t, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình. Tôi ngơ ngác đứng ở cửa, người đàn bà tôi ghét suốt mười năm. Cứ như vậy mà chế.t một cách thật dễ dàng. Tôi không biết nên vui hay buồn. Tôi nhìn bà ta từ xa, mắt đang mở. Bà ta thật hèn nhát, cũng không dũng cảm bằng tôi. Bà ta đã tr.ả thù người khác bằng cách làm tổn thương chính mình. 

Buồn cười, thật là buồn cười. Tôi vừa khóc vừa cười, vì điều đầu tiên tôi nghĩ đến là: Nếu đêm qua tôi không mở cánh cửa đó thì liệu bà ta có chế.t không?

Tôi đúng là nên ghét bà ta. Khi tôi nghĩ về những gì tôi đã trải qua ở kiếp trước, tôi muốn x.é bà ta ra thành từng mảnh… Nhưng bà ta cũng yêu tôi. 

Khi tôi là Diệu Tổ, bà ta đã thực sự yêu tôi. Bà ấy sợ tôi nhưng theo bản năng sẽ bảo vệ khi tôi gặp nguy hiểm. 

Tỉnh dậy đi, Trương Diệu Tổ, bà ta không yêu mày, bà ta chỉ yêu giới tính của mày mà thôi. Bản thân bà ta cũng lớn lên trong một gia đình như vậy. Bà không còn biết tình yêu là gì nữa. Bản chất của bà ta không thể thay đổi. Bà ta chịu đựng, đến phản kháng cũng không dám phản kháng. Nhưng tôi thì khác.

Xe của nhà tang lễ vừa rời đi. Bà ngoại liền xả hết uất hận ra. “Con khốn này, muốn chế.t sao không cút chỗ khác, chế.t ở đây xui xẻo lắm.” 

"Mẹ ơi, nhà tang lễ vừa gọi điện cho con và yêu cầu chúng ta nộp phí. Chúng ta phải trả 20.000 tệ trước khi thiêu chị ta.” 

“Phải trả tiền thiêu à? Nó có xứng không? Bảo bọn họ tìm chỗ vứt đi, đừng nhắc đến nó trước mặt mẹ. Đồ xui xẻo.”

Loading...