Ác độc nữ xứng dưỡng oa ký (Nữ phụ ác độc chăm sóc con) - Chương 90

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:10:25
Lượt xem: 913

Chương 90

 

Giọng nói của anh quá cuốn hút, khiến Trình Song cũng trở nên mong chờ.

 

Người đàn ông đã bắt đầu lên kế hoạch nuôi mấy con thú cưng, Trình Song dựa vào n.g.ự.c anh nghe, cảm thấy hơi buồn ngủ. Cô ngáp một cái, lau đi hai giọt nước mắt, đang định nhắm mắt ngủ tiếp thì chợt nhớ đến câu hỏi ngày hôm qua bị anh ngắt lời chưa kịp hỏi.

 

Cô lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng dậy.

 

“Sao vậy?” Giang Minh Viễn có chút ngạc nhiên: “Em không thích thú cưng sao?”

 

Trình Song lắc đầu: “Không phải.”

 

Cô xoay người nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc, khiến Giang Minh Viễn cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

 

“Anh…” Trình Song do dự: “Anh trước đây không phải hỏi em học nấu ăn thế nào sao?”

 

“Đúng vậy, em nói ông nội dạy em.” Giang Minh Viễn nhớ rất rõ: “Ông nội em còn sống không?”

 

Trình Song lắc đầu.

 

“Vậy hôm nào chúng ta tìm thời gian đi viếng ông.” Giang Minh Viễn nhớ lại tết năm trước Trình Song cũng không về nhà: “Quê em có phong tục gì đặc biệt cần chú ý không?”

 

“Không có gì đặc biệt.”

 

“Vậy được rồi.” Giang Minh Viễn quyết định: “Chờ anh xong việc lần này chúng ta sẽ về.”

 

Trình Song cảm thấy đề tài này đã bị lệch hướng, muốn kéo lại: “Nhưng mà...”

 

“Không nhưng gì cả, ngủ thêm một chút với anh.” Anh ôm cô, kéo chăn chặt lại, như một đứa trẻ vỗ lưng cô, lực vừa phải. Trình Song vốn dĩ đã buồn ngủ, nên thật sự bị anh dỗ ngủ.

 

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng. Trên giường chỉ còn mình cô. Trình Song ngồi ngây một lát, rồi rời giường thay quần áo.

 

Qua một đêm, các dấu vết trên cơ thể càng rõ hơn, nhắc nhở cô về đêm cuồng nhiệt vừa qua.

 

Trình Song nhìn thoáng qua, ép bản thân không nghĩ về chuyện đó. Cô rửa mặt xong, đẩy cửa đi ra ngoài.

 

Khi mở cửa, mùi đồ ăn thơm phức lập tức bay tới. Không xa, tiếng Tinh Tinh và Giang Minh Viễn nói chuyện vọng lại, hỏi khi nào có thể ăn sáng.

 

“Chờ mẹ dậy là có thể ăn.”

 

Tinh Tinh ngửi thấy mùi thơm, chảy nước miếng: “Vậy để con gọi mẹ dậy.”

 

Trình Song nghe vậy, trên đầu xuất hiện mấy vạch đen, bước nhanh hơn về phía phòng khách: “Không cần gọi.”

 

Cô vừa lên tiếng, hai người kia liền nhìn lại. Trình Song bắt gặp ánh mắt Giang Minh Viễn, mặt đỏ lên, dời mắt đi, bước tới bàn ăn xoa đầu Tinh Tinh: “Đồ không có lương tâm, mẹ còn không bằng đồ ăn sao?”

 

Cậu bé cười hì hì, không sợ: “Mẹ dậy rồi lại ngủ tiếp được, nhưng đồ ăn nguội thì không ăn được.”

 

Trình Song: “Con biết nhiều ghê nhỉ.”

 

“Đương nhiên rồi!” Cậu bé kiêu ngạo ưỡn ngực, kéo tay cô thúc giục: “Mẹ mau tới ăn cơm.”

 

Trình Song bị kéo ngồi xuống bên cạnh, vừa lúc bên tay trái là Giang Minh Viễn. Anh nắm tay cô xoa bóp, mặt nghiêm trang: “Ăn cơm đi.”

 

Trình Song rút tay nhưng không được, quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái. Anh làm như không thấy, dùng tay trái gắp một chiếc bánh bao đặt vào đĩa trước mặt cô: “Thử xem ngon không.”

 

Cách cư xử của anh thật sự rất đặc biệt.

 

Trình Song không còn cách nào khác, đành chuyển sự chú ý vào bữa sáng trên bàn. Bữa sáng trông rất phong phú, sắc hương đều đủ, chắc hẳn hương vị cũng không tệ. Đồ ăn còn bốc khói, có vẻ vừa mới nấu xong.

 

Cô hỏi Giang Minh Viễn: “Anh mua đấy à?”

 

“Anh nhờ người làm.”

 

Biệt thự vùng ngoại thành từ khi Cố Minh Lệ xuất ngoại đã không có ai ở, Giang Minh Viễn cũng không định ở đó, người hầu sợ thất nghiệp liền tìm đến anh.

 

Giang Minh Viễn không thích có người ngoài trong nhà, nên không giữ người hầu, nhưng anh nhớ có một đầu bếp nấu ăn rất ngon, nên nhờ anh ta làm bữa sáng này.

 

Anh đơn giản kể lại tình hình, rồi nói với Trình Song: “Về sau ba bữa cơm đều giao cho anh ta, em cũng không cần vất vả như vậy.”

 

Lời này Trình Song không đồng ý lắm: “Em cũng không vất vả, hơn nữa nấu ăn giống như đọc sách, lâu ngày không làm thì sẽ quên.”

 

Giang Minh Viễn không ép: “Vậy em muốn nấu thì nấu, không muốn thì để đầu bếp làm.”

 

Anh lại gắp cho Trình Song một cái bánh bao, nhẹ nhàng nói: “Nhưng anh vẫn thích ăn đồ em nấu hơn.”

 

Trình Song không biết đáp lại sao, đành làm ngơ. Cô quay đầu nhìn vào bếp, không thấy ai: “Đầu bếp đâu?”

 

“Ở dưới lầu.”

 

Trình Song: “……”

 

Được rồi, việc này đối với người như anh quả thật rất đơn giản.

 

......

 

Sau khi ăn xong, Giang Minh Viễn đi làm, còn Trình Song mang Tinh Tinh đi thăm cô giáo mới.

 

Cô giáo mới cũng ở gần khu Tân Chùa, rất gần với tiểu khu mà Trình Song từng thuê nhà. Họ hẹn gặp lúc 10 giờ sáng, khi Trình Song và Tinh Tinh đến, cô giáo đã chờ sẵn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ac-doc-nu-xung-duong-oa-ky-nu-phu-ac-doc-cham-soc-con/chuong-90.html.]

 

Cô giáo là một cô gái trẻ trông khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh với hai má lúm đồng tiền, chiều cao chưa đến 1m6. Nụ cười của cô ấy rất dễ gây thiện cảm.

 

Trình Song trò chuyện với cô giáo hai tiếng, khi rời đi cả hai bên đều rất hài lòng. Chỉ có Tinh Tinh là trông có vẻ lo lắng, vừa ra khỏi cửa liền ôm chân mẹ hỏi: “Mẹ, con phải đi học sao?”

 

“Đúng vậy, trước đó con đã đồng ý rồi mà.”

 

“Nhưng con không muốn đi.” Cậu bé nhăn nhó: “Con muốn ở nhà chơi trò chơi.”

 

Trình Song: “……”

 

Không để ý đến ý nghĩ kỳ lạ của con, cô dắt Tinh Tinh xuống lầu, tài xế đã chờ sẵn dưới lầu, hai mẹ con lên xe và trở về nhà.

 

Trên đường về, xe đi ngang qua khu Tân Chùa đang được cải tạo. Chỉ trong vài tháng, khu tiểu khu hẻo lánh đã bị phá hủy hơn một nửa.

 

Trình Song nhìn qua khu vực hoang tàn đó, bảo tài xế dừng xe. Khi xe dừng lại, cô vỗ nhẹ Tinh Tinh, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Con thấy các chú, các dì kia không?”

 

Tinh Tinh trợn to mắt nhìn qua cửa sổ, gật đầu.

 

“Nếu con không đi học, sau này sẽ phải cùng các chú, các dì đó phá hủy nhà cửa.”

 

Cậu bé rụt cổ lại, vẻ mặt sợ hãi.

 

Trên công trường, tiếng máy móc ầm ĩ, cánh tay máy không ngừng hoạt động, chỉ trong chốc lát, một tòa nhà đã bị phá hủy một nửa. Những khối vật liệu xây dựng lớn rơi xuống đất, bốc lên bụi mù mịt, máy xúc nhanh chóng dọn dẹp đống rác thải xây dựng trên mặt đất.

 

“À không đúng.” Trình Song nhìn lại, chỉnh sửa lời nói: “Không đi học thì không thể phá nhà được.”

 

Cô nhìn Tinh Tinh, đáng tiếc nói: “Vì con còn chưa biết điều khiển máy xúc.”

 

Tinh Tinh nhìn như muốn khóc, cảnh tượng bên ngoài bụi bặm, đặc biệt không thoải mái. Cậu bé che mũi, không dám nói thêm về việc không muốn đi học nữa. Cô kéo tay áo Trình Song, nhỏ giọng thúc giục: “Mẹ, chúng ta về nhà đi.”

 

Trình Song vốn chỉ muốn dọa cô một chút, mục đích đã đạt, cô không cần phải tiếp tục dừng lại. Xe khởi động, tiếp tục chạy về phía trước. Tinh Tinh ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt lộ vẻ suy tư. Sau một hồi, cô quay đầu nói với Trình Song: “Mẹ, chúng ta đi mua cặp sách đi.”

 

“Được thôi.”

 

“Phải thật đẹp nhé!”

 

“Được.”

 

“Con còn muốn có hình siêu nhân trên đó!”

 

Trình Song cười, nhéo mũi cô: “Được, mẹ sẽ mua cho con cái cặp sách siêu nhân thật đẹp.”

 

Tinh Tinh reo lên một tiếng, nhảy nhót nhẹ trên ghế, rồi thổ lộ: “Mẹ, con thích đi học nhất!”

 

......

 

Trong khi Trình Song giải quyết vấn đề học hành của con, Giang Minh Viễn bên kia cũng nhận được tin tức mới.

 

Công việc điều tra của anh vẫn chưa có kết quả, nhưng từ Mỹ lại truyền đến vài tin kỳ lạ.

 

“Anh nói gần đây cô ấy đi lại rất gần với một cô gái trẻ?” Giang Minh Viễn tựa lưng vào ghế, giọng điệu lạnh nhạt: “Hẳn không chỉ có vậy.”

 

“Thật ra không chỉ có vậy. Chúng tôi điều tra và phát hiện cô gái trẻ đó có thể là em gái cùng mẹ khác cha với Trình Song.”

 

Điều này khiến Giang Minh Viễn hứng thú, anh ngồi thẳng dậy, giọng điệu có chút thay đổi: “Em gái của Trình Song? Anh có chắc chắn không?”

 

“Cơ bản là chắc chắn.”

 

“Trước tiên đừng động tay, xem họ định làm gì.” Giang Minh Viễn nhíu mày một chút rồi lại thả lỏng, giao thêm nhiệm vụ cho đầu dây bên kia: “Giúp tôi điều tra kỹ gia đình đó.”

 

Đầu dây bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng, không lâu sau khi cúp điện thoại, Giang Minh Viễn nhận được thông tin chi tiết.

 

Trong tư liệu, mẹ của Trình Song sau khi cha cô qua đời đã tái giá với một người đàn ông khác, cùng năm đó sinh thêm một cô con gái. Người đàn ông này ban đầu làm kinh doanh bán sỉ, sau đó mở xưởng sản xuất quần áo và thành công với nhãn hiệu riêng. Hiện tại, ông ta là một doanh nhân thành công.

 

Cô gái trẻ đi cùng Cố Minh Lệ gần đây chính là em gái cùng mẹ khác cha của Trình Song, tên là Thẩm Khê, năm nay mười chín tuổi, đang học đại học. Theo tư liệu, cô gái này rất được cha mẹ cưng chiều. Thẩm Khê cũng rất xuất sắc, không chỉ có thành tích học tập tốt mà còn có tài năng về thiết kế trang phục, và rất hiếu thảo với cha mẹ, có thể nói là một hình mẫu con nhà người ta trong cuộc sống.

 

Giang Minh Viễn đọc qua tài liệu này với mày nhíu chặt. Dù là hai chị em cùng mẹ, nhưng sự khác biệt giữa họ lại lớn đến vậy. Tư liệu ghi nhiều giải thưởng mà Thẩm Khê đã đạt được, nhưng Giang Minh Viễn không quan tâm, anh kéo đến cuối trang để chuẩn bị đóng lại tài liệu thì bắt gặp một đoạn thông tin khiến anh dừng lại.

 

Một lúc sau, anh gọi lại cho người điều tra.

 

Người bên kia dường như đã chờ sẵn: “Lão bản, ngài xem xong rồi sao?”

 

“Tư liệu nói tính cách thay đổi lớn là sao?”

 

“Là như vậy, vào tháng tám năm trước, Thẩm tiểu thư đột nhiên thay đổi hoàn toàn, tính cách trở nên cực đoan, hướng nội hơn, tài năng thiết kế cũng như biến mất, thậm chí không thể vẽ nổi bản thiết kế đơn giản. Cha mẹ Thẩm tiểu thư đã đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô không hợp tác và cuối cùng không điều tra được gì.”

 

“Hơn nữa...” Người nọ ngập ngừng, ho khan một tiếng rồi tiếp tục: “Hơn nữa, trước đây Thẩm tiểu thư hơi hướng nội, nói chuyện với khác phái cũng đỏ mặt. Giờ lại rất cởi mở, nghe nói còn cùng cô bè thuê hẳn một anh chàng phục vụ.”

 

Anh ta cười hắc hắc vài tiếng, rồi nhớ ra đang nói chuyện với cấp trên, vội vàng nghiêm túc lại: “Tóm lại, trừ ngoại hình, Thẩm tiểu thư hiện tại và trước đây hoàn toàn khác nhau, tôi nghi ngờ có thể là... khụ, lão bản, chỉ vậy thôi.”

 

Giang Minh Viễn không nói gì, trong đầu hiện lên tư liệu về Trình Song. Tài liệu ghi rằng trước tháng tám năm ngoái, cô không có công việc ổn định, nhưng sau đó đột nhiên cắt đứt mọi liên hệ với quá khứ, chuyển nhà và mở quán nướng.

 

Nếu chỉ có một người thay đổi như vậy, anh sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng giờ có tới hai người có sự thay đổi lớn...

 

Không thể suy nghĩ thêm nữa! Anh nhắm mắt, tay chống lên thái dương, thở ra một hơi.

 

Hiện giờ nghĩ đến những điều này là không cần thiết, chỉ làm tăng thêm nghi ngờ. Tốt hơn anh nên trực tiếp hỏi Trình Song.

 

Giang Minh Viễn đóng lại tài liệu, mở hộp thư công việc và tập trung vào công việc.

Bình luận

54 bình luận

  • Sao nhớ mấy tập trước n9 đi tiệc mặc nguyên bộ trắng nhỉ, giờ lại chỉ mặc quần đen

    Thuy Tran 2 ngày trước · Trả lời

  • Truyện khá nhẹ nhàng dễ thương nhưng mà vẫn bị một số lỗi về cách dùng xưng hô cũng như cách dịch và chính tả. Mong ở truyện sau bên mình sẽ cải thiện thêm nha

    Bibo 1 tuần trước · Trả lời

  • Từ chương 8x truyện bị lỗi quá. Chữ mình bị thay bằng chữ tôi, đọc nghe kì kì. Tinh Tinh bị đổi giới tính luôn. Từ cậu bé chuyển thành cô bé. Bạn xem lại nhé

    Um-um 1 tuần trước · Trả lời

  • truyện đọc rất dễ thương, thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

  • mà sao người khác xưng tôi mà na9 lại xưng ta vậy ạ

    harimoto 1 tuần trước · Trả lời

  • xưng hô của mẹ na9 với na9 phải là mẹ con chứ nhỉ sao thấy toàn xưng hô ta con nghe xa cách cx có chỗ lỗi nx là mẹ na9 xưng ngươi nếu bn rảnh thì có thể sửa nha

    harimoto 1 tuần trước · Trả lời

    • 1 phần là vì mẹ con họ thực sự là xa cách. thứ hai là có thể gia tộc ngta giàu quá nên cách xưng hô kiểu quy củ quy tắc. Mình thấy nhà dịch đều dịch cho xưng hô "ngài" với người lớn trong nhà cả, ko chỉ riêng bà mẹ. Nếu muốn chuyển ngữ cho mượt thì phải cân nhắc nhìu yếu tố khác nữa, có thể nhà dịch phải nghiên cứu thêm, sẽ mất thời gian từ từ sửa dần. Mình thấy chữ "ngài" cũng tạm chấp nhận được. ko sao cả.

      Vick 1 tuần trước · Trả lời

    • Không phải đâu bạn. Tiếng Trung đại từ chỉ ngôi 1 chỉ có 我 /wǒ/, ngôi 2 nếu xưng bình thường là 你 /nǐ/, xưng kính trọng (như kiểu kính ngữ với người lớn tuổi hay người có chức vụ cao hơn)thì là 您/nín/ (là chữ nǐ mà có thêm bộ tâm ở dưới á). Cũng như tiếng anh chỉ có I vs you vậy, nên nếu chuyển ngữ về tiếng mình thì có thể uyển chuyển xưng mẹ - con cho phù hợp. Chứ chữ ngài thật ra là do phần mềm nó dịch theo cái từ kính ngữ đó, vì nó không phân biệt mình dùng cho ai. Mình thấy nhà dịch bị sót khá nhiều đại từ chưa sửa lại cho phù hợp. Có thể do sót lỗi hoặc chưa quen dùng từ theo ngữ cảnh.

      Belle Bell 1 tuần trước · Trả lời

  • Nhắn tin mà ad ghi nhầm thành nanh tin rồi

    Conmeobeo 1 tuần trước · Trả lời

  • tiếp đi sốp ơi, ngày vào web chục lần lun ớ

    Én nè 1 tuần trước · Trả lời

  • Huhu yêu chủ sốp qtqđ 😍 Truyện hay qaaaa

    Ngọc 1 tuần trước · Trả lời

  • Shop năng suất quá đi mất

    tnae🌿 1 tuần trước · Trả lời

Loading...