Ác độc nữ xứng dưỡng oa ký (Nữ phụ ác độc chăm sóc con) - Chương 83

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:21:42
Lượt xem: 886

Chương 83

 

Trình Song không nhận: “Rõ ràng là chính anh tự trở về mà.”

 

“Em đã nhìn ra rồi.” Người đàn ông cười sung sướng hơn, sau đó tiến tới, ngậm lấy cánh môi mà cọ xát.

 

Anh cắn mạnh, Trình Song hừ nhẹ một tiếng, đẩy anh ra, thở hồng hộc mà nói: “Chuyện này không phải rõ ràng sao.”

 

Tuy không biết đánh, nhưng Trình Song đại khái biết mạt chược quy tắc. Cô chỉ nhìn hai ván liền hiểu, người đàn ông tuy có vẻ nghiêm túc, nhưng thực ra không hề có ý định thắng, đánh bài hoàn toàn để đáp ứng yêu cầu của người khác.

 

Do đó cô càng xem càng thấy không thú vị, liền tìm cớ về sớm.

 

Chỉ là cô có một chút không rõ, Trình Song mềm mại tựa vào lòng n.g.ự.c anh, nghi hoặc nói: “Sao phải cố ý thua tiền cho người ta?”

 

“Để cho tiện thôi.” Giang Minh Viễn không muốn lãng phí thời gian quý giá vào chuyện khác, nói xong liền bế ngang cô lên, do dự một chút giữa phòng ngủ phụ và phòng cho khách, cuối cùng chọn cánh cửa bên phải mà bước vào.

 

Trong phòng không có bật đèn, tối đen như mực. Người đàn ông quen thuộc với bố trí nơi này, không bật đèn, vòng qua bình phong, đặt cô lên giường, đè nặng người lên tiếp tục hôn, từ khóe môi hôn đến hàm dưới, rồi dọc theo cổ hôn xuống, cuối cùng cắn vào xương quai xanh.

 

Anh thở nặng nề, chống hai tay hai bên, ngẩng đầu: “Anh đi tắm rửa?”

 

Bị người ôm hôn cảm giác quá tốt, Trình Song cũng có chút ý loạn tình mê, nhưng nghe lời này lại lập tức tỉnh táo lại.

 

Cô kỳ thật không bài xích việc hai người tiến thêm một bước, chỉ là từ trước tới giờ không có kinh nghiệm, tưởng tượng đến những việc có thể xảy ra liền xấu hổ đến mức muốn tìm chỗ trốn, căn bản không nói nổi chữ “được”.

 

Đêm tối trở thành màu sắc tự vệ tốt nhất, che giấu mặt đỏ và đôi mắt ướt át. Giang Minh Viễn hỏi mãi không nghe trả lời, nghĩ rằng cô không muốn, trong lòng dần dần thất vọng.

 

Anh bị kích thích đầy người, nhu cầu phát tiết cấp bách, nhưng điểm mấu chốt còn đó, không làm chuyện trái ý cô, cuối cùng chỉ bóp eo nhỏ, cắn vài phát trên vai cô để hả giận, rồi cưỡng bách mình đứng dậy rời đi.

 

“Anh đi về trước.”

 

“Ừ.” Trình Song cắn môi ừ một tiếng, bởi vì vừa rồi, giọng nói ngắn ngủi còn mang theo chút giọng mũi, trong đêm tối trở nên đặc biệt câu nhân, làm người đàn ông suýt không giữ nổi mình.

 

……

 

Buổi tối đó cuối cùng không có gì xảy ra.

 

Ngày hôm sau là mùng một Tết, vừa qua nửa đêm ngoài trời pháo nổ vang lên, từ nửa đêm vẫn nghe thấy tiếng đến hừng đông.

 

Trình Song nửa đêm trước vì lý do nào đó không ngủ được, sau nửa đêm lại luôn bị pháo làm phiền, mơ màng ngủ không yên. Buổi sáng đầu óc còn choáng, phải rửa mặt nước lạnh mới tỉnh táo một chút.

 

Không riêng gì cô, trong nhà hai người khác cũng không ngủ ngon. Giang Minh Viễn nhìn có vẻ khá, chỉ là đáy mắt có chút thâm quầng; Tinh Tinh cả đêm bị đánh thức nhiều lần, rời giường còn mang theo giận dỗi, cái miệng nhỏ dẩu lên, luôn miệng than chán ghét pháo, muốn ngủ, nói nói một lúc đôi mắt liền nhắm lại.

 

Hai người lớn đều bất đắc dĩ, nếu là thường lui tới thì không nói, ngủ không ngon lại thêm một giấc là được. Nhưng nay là mùng một Tết, phải đi chúc Tết trưởng bối, không thể đi quá muộn.

 

“Để con ngủ một chút, khi nào ra cửa thì gọi dậy.” Giang Minh Viễn trải một tấm thảm trên ghế lót gỗ đỏ ở phòng khách rộng lớn, bế Tinh Tinh nằm xuống, đắp thêm một tấm thảm lông. Xong xuôi, anh kéo Trình Song đi về phía nhà ăn: “Chúng ta đi ăn cơm.”

 

Trình Song vội vàng kéo anh lại: “Em còn chưa làm.”

 

Cô tối qua ngủ không ngon, sáng dậy không sớm hơn hai người kia là bao, đến giờ còn chưa vào bếp.

 

“Anh biết.” Giang Minh Viễn nắm tay cô, nói: “Theo tập tục, đầu năm người phụ nữ không cần làm việc nhà.”

 

Anh dẫn cô đến nhà ăn, ấn cô ngồi xuống trước bàn ăn, khóe mắt cười: “Cho nên bữa này anh sẽ làm.”

 

Trình Song có chút lo lắng: “Anh biết làm sao?”

 

“Không thành vấn đề.” Người đàn ông nói rồi đi vào bếp, còn dặn dò cô không được quay đầu nhìn lén.

 

“Được thôi.” Trình Song cười đáp, rồi lấy điện thoại ra, mở camera trước, đổi góc độ muốn nhìn xem anh đang làm gì.

 

Đáng tiếc nhà ăn và bếp có khoảng cách chắn, dù cô tìm góc độ thế nào cũng chỉ thấy được bóng dáng rộng lớn của anh, không nhìn thấy gì khác.

 

Trình Song thử vài góc độ, không thấy rõ nên từ bỏ. Cô nhắm camera vào mình và kéo xa để bao quát cả bóng dáng trong bếp, nhìn vào màn hình lẩm bẩm: “Có vẻ không tồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ac-doc-nu-xung-duong-oa-ky-nu-phu-ac-doc-cham-soc-con/chuong-83.html.]

 

Sau đó ấn chụp, ghi lại khoảnh khắc này.

 

Xong việc, Trình Song chột dạ thu điện thoại, đặt tay lên đầu gối, mắt nhìn thẳng chờ bữa sáng.

 

Người đàn ông ở trong bếp bận rộn một hồi lâu, trong bếp mới truyền ra âm thanh bật bếp. Không bao lâu, không khí đã tràn ngập một mùi hương ngọt ngào. Trình Song ngửi thấy hương thơm, đoán được người kia đang làm gì.

 

Mùi hương không lan tỏa lâu, bếp đã tắt. Không lâu sau, người đàn ông bưng ra một chén đồ ăn.

 

Đó là một chén bánh trôi.

 

Bánh trôi trắng nõn, tròn vo, nổi trong nước canh, có mấy quả kỷ tử trang trí, thoạt nhìn không tệ.

 

“Tới nếm thử, xem thế nào?” Giang Minh Viễn đặt chén xuống, chờ mong nhìn cô.

 

Trình Song dưới ánh mắt của anh múc một viên bánh trôi, cắn nửa viên, bên trong nước canh tràn ra.

 

Đây là bánh trôi nhân thịt.

 

Nhân thịt vừa đủ, vị vừa phải không ngán. Dù không phải ngon nhất, nhưng cũng rất ngon. Trình Song cắn miếng đầu tiên đã kinh ngạc, nếu không phải biết rõ mình luôn ở bên ngoài, cô sẽ nghi ngờ Giang Minh Viễn có ai giúp đỡ!

 

Cô nhìn người đàn ông với ánh mắt nóng rực, ăn hết nửa viên còn lại, rồi gật đầu giơ ngón cái lên: “Rất ngon.”

 

Nhìn thấy cô đồng ý, người đàn ông thở phào, khóe môi căng thẳng cũng lơi lỏng, tiến vào bếp lấy thêm một chén cho mình, ngồi bên cạnh Trình Song nói: “Em thích là tốt rồi.”

 

Bánh trôi mang ý nghĩa viên mãn, nên vào mùng một người ta đều ăn. Khi Giang phụ còn sống, mỗi năm mùng một ông đều nấu bánh trôi, nhưng tay nghề ông không tốt, nhiều lần bánh chưa chín. Gặp tình huống này, Cố Minh Lệ sẽ từ chối ăn, cuối cùng một nồi bánh trôi chỉ có hai cha con ăn, xong bị đau bụng cả ngày.

 

Sau khi Giang phụ qua đời, bánh trôi trong nhà do người giúp việc làm. Bánh trôi nguyên bản mang ý nghĩa đoàn viên, người làm cũng thay đổi nên ý vị của sự viên mãn cũng chẳng còn. Giang Minh Viễn không còn mong đợi, cũng không ăn nữa.

 

Lần này mang Trình Song và Tinh Tinh về ăn Tết, Giang Minh Viễn lại nghĩ đến bánh trôi. Trước đó anh tra rất nhiều tư liệu, thử rất nhiều lần, lãng phí không biết bao nhiêu nguyên liệu, cuối cùng mới làm ra hương vị vừa lòng.

 

Sau khi ăn xong bánh trôi, Trình Song đi rửa chén, chuẩn bị thay đổi quần áo, đem quà tặng chúc Tết đặt vào cốp xe, rồi đánh thức Tinh Tinh. Cả gia đình cùng nhau ra ngoài chúc Tết.

 

Giang Minh Viễn có nhiều trưởng bối, nhưng do mâu thuẫn trước đây, chỉ còn lại một số người thân thiết mà anh cần chúc Tết, chủ yếu là đại gia gia và một vài người con của ông.

 

Khi họ ra đến cửa, con vẹt anh vũ vẫn treo trên hiên. Nó đã quen với Tinh Tinh, thấy bé con liền kêu: “Tiểu soái ca, lại đây chơi nha.”

 

Tinh Tinh vui vẻ chào hỏi, cầm hộp quà nói với người bạn tốt: “Ta muốn đi chúc Tết thái gia gia, lát nữa chơi với ngươi.”

 

Con vẹt không hiểu, bay lên vai Tinh Tinh cười “Hắc hắc hắc”. Tinh Tinh đặt hộp quà xuống, sờ đầu con vẹt, nói tiếc nuối: “Ta không thể chơi với ngươi bây giờ.”

 

“Sờ nữa sờ nữa.”

 

“A.” Tinh Tinh lại sờ hai cái: “Ta phải đi rồi.”

 

“Tiểu soái ca, lại đây chơi a.”

 

Một người một chim nói chuyện không ai hiểu ai, chậm trễ rất lâu, cho đến khi có người khác đến chúc Tết, mới kết thúc cuộc “triền miên” này.

 

Người đến là chị họ của Giang Minh Viễn, năm nay hơn bốn mươi tuổi, là giảng viên đại học. Theo lý thuyết nghề nghiệp này rất cao quý, nhưng vì gia đình cô kinh doanh, thường đánh giá con người qua tiền tài, nên không coi trọng nghề của cô. Họ thường không phản ứng hoặc nói về việc kiếm tiền trước mặt cô.

 

Chị họ không quan tâm mấy đến tình cảnh này, không ai để ý cô cũng không phiền. Cô cùng chồng và con vào, thấy cảnh trước cửa liền cười, chào hỏi Giang Minh Viễn: “Đường đệ, ngươi cũng tới rồi, ăn Tết vui vẻ.”

 

“Ăn Tết vui vẻ.” Giang Minh Viễn cười đáp, anh không có giao tình gì với chị họ này, nhưng cũng không ác cảm. Xong lời chào, anh vỗ Tinh Tinh, bảo bé chào mọi người.

 

Tinh Tinh cuối cùng cũng dời mắt khỏi con vẹt, lễ phép chào mọi người. Con vẹt bay đi chơi, Tinh Tinh nhìn theo một chút, rồi xách hộp quà lên, đi theo ba ba vào nhà chúc Tết thái gia gia.

 

Trong phòng lão gia tử rất náo nhiệt.

 

Ông tuổi cao, con cháu đông đúc. Khi họ vào, có một đứa trẻ tám chín tuổi đang dập đầu chúc Tết lão gia tử, ông cười kéo đứa trẻ, lấy bao lì xì ra, vỗ đầu dặn phải học giỏi.

 

Tinh Tinh vừa thấy bao lì xì liền sáng mắt. Hôm qua đi chơi đã biết được lợi ích của tiền, không cần ai thúc giục, chạy đến quỳ trước thái gia gia, chúc tết như ba mẹ dạy: “Chúc thái gia gia năm mới vui vẻ, khỏe mạnh trường thọ.”

 

Tinh Tinh hành động quá nhanh, Giang Minh Viễn và Trình Song mới kịp phản ứng, nhìn biểu hiện của con, hai người không nói nên lời, liếc nhau, đặt quà xuống, cười miễn cưỡng chúc Tết.

Bình luận

54 bình luận

  • Sao nhớ mấy tập trước n9 đi tiệc mặc nguyên bộ trắng nhỉ, giờ lại chỉ mặc quần đen

    Thuy Tran 2 ngày trước · Trả lời

  • Truyện khá nhẹ nhàng dễ thương nhưng mà vẫn bị một số lỗi về cách dùng xưng hô cũng như cách dịch và chính tả. Mong ở truyện sau bên mình sẽ cải thiện thêm nha

    Bibo 1 tuần trước · Trả lời

  • Từ chương 8x truyện bị lỗi quá. Chữ mình bị thay bằng chữ tôi, đọc nghe kì kì. Tinh Tinh bị đổi giới tính luôn. Từ cậu bé chuyển thành cô bé. Bạn xem lại nhé

    Um-um 1 tuần trước · Trả lời

  • truyện đọc rất dễ thương, thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

  • mà sao người khác xưng tôi mà na9 lại xưng ta vậy ạ

    harimoto 1 tuần trước · Trả lời

  • xưng hô của mẹ na9 với na9 phải là mẹ con chứ nhỉ sao thấy toàn xưng hô ta con nghe xa cách cx có chỗ lỗi nx là mẹ na9 xưng ngươi nếu bn rảnh thì có thể sửa nha

    harimoto 1 tuần trước · Trả lời

    • 1 phần là vì mẹ con họ thực sự là xa cách. thứ hai là có thể gia tộc ngta giàu quá nên cách xưng hô kiểu quy củ quy tắc. Mình thấy nhà dịch đều dịch cho xưng hô "ngài" với người lớn trong nhà cả, ko chỉ riêng bà mẹ. Nếu muốn chuyển ngữ cho mượt thì phải cân nhắc nhìu yếu tố khác nữa, có thể nhà dịch phải nghiên cứu thêm, sẽ mất thời gian từ từ sửa dần. Mình thấy chữ "ngài" cũng tạm chấp nhận được. ko sao cả.

      Vick 1 tuần trước · Trả lời

    • Không phải đâu bạn. Tiếng Trung đại từ chỉ ngôi 1 chỉ có 我 /wǒ/, ngôi 2 nếu xưng bình thường là 你 /nǐ/, xưng kính trọng (như kiểu kính ngữ với người lớn tuổi hay người có chức vụ cao hơn)thì là 您/nín/ (là chữ nǐ mà có thêm bộ tâm ở dưới á). Cũng như tiếng anh chỉ có I vs you vậy, nên nếu chuyển ngữ về tiếng mình thì có thể uyển chuyển xưng mẹ - con cho phù hợp. Chứ chữ ngài thật ra là do phần mềm nó dịch theo cái từ kính ngữ đó, vì nó không phân biệt mình dùng cho ai. Mình thấy nhà dịch bị sót khá nhiều đại từ chưa sửa lại cho phù hợp. Có thể do sót lỗi hoặc chưa quen dùng từ theo ngữ cảnh.

      Belle Bell 1 tuần trước · Trả lời

  • Nhắn tin mà ad ghi nhầm thành nanh tin rồi

    Conmeobeo 1 tuần trước · Trả lời

  • tiếp đi sốp ơi, ngày vào web chục lần lun ớ

    Én nè 1 tuần trước · Trả lời

  • Huhu yêu chủ sốp qtqđ 😍 Truyện hay qaaaa

    Ngọc 1 tuần trước · Trả lời

  • Shop năng suất quá đi mất

    tnae🌿 1 tuần trước · Trả lời

Loading...