Ác độc nữ xứng dưỡng oa ký (Nữ phụ ác độc chăm sóc con) - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:33:51
Lượt xem: 1,098

Chương 73

 

Giang Minh Viễn nhìn xa xa về phía tấm card, nói với con trai: "Đây không phải là tiền, nhưng nó có chứa tiền bên trong."

 

"Sao nơi này có thể chứa tiền được?" Tinh Tinh lật qua lật lại tấm thẻ, không tìm thấy bất kỳ khe hở nào, nên càng thêm nghi ngờ.

 

"Không phải là tiền thông thường…" Vì bé con nghi ngờ, Giang Minh Viễn phải giải thích kỹ lưỡng tấm thẻ nhỏ này chứa tiền như thế nào.

 

Tinh Tinh nghe cái hiểu cái không, nhưng biết ba mình không lừa dối, vì thế tấm thẻ nhỏ mà ban đầu không được coi trọng bỗng trở thành niềm vui mới của bé. Tinh Tinh nhìn chăm chăm tấm thẻ, như thể thấy bóng dáng của món đồ chơi mới, sau đó đưa tấm thẻ cho mẹ: "Mẹ cầm giúp con."

 

Cuối cùng, tấm thẻ ngân hàng mà Cố Minh Lệ tặng cho Tinh Tinh lại đến tay Trình Song. Trình Song hứa sẽ mua đồ chơi mới cho Tinh Tinh, rồi bắt đầu tiễn khách.

 

Tinh Tinh ngủ với ba hai đêm, quen dần với việc ngủ cùng ba, khi thấy mẹ thúc giục, liền tự giác nắm tay ba đi.

 

Hai cha con vào thang máy, Tinh Tinh kéo tay ba nhỏ giọng hỏi: "Ba ơi, hôm nay con có phải đặc biệt ngoan không?"

 

Giang Minh Viễn cúi đầu nhìn con trai, im lặng một lúc, chờ thang máy mở cửa mới khẽ gật đầu.

 

"Chúng ta đừng nói cho mẹ biết nhé!" Bé con nắm chặt tay, rồi hỏi tiếp: "Bao giờ món đồ sáng long lanh sẽ đến?"

 

"Ngày mốt."

 

"Là con tặng mẹ đúng không?"

 

"Không." Giang Minh Viễn liếc nhìn con trai, tìm áo ngủ, rồi vào phòng tắm xả nước.

 

"Tại sao?" Tinh Tinh theo vào, dậm chân không chịu: "Đó là con chọn mà!"

 

Giang Minh Viễn thử nước, vừa làm vừa đáp: "Vì ba trả tiền."

 

Nhắc đến tiền, bé con tự tin mười phần, giơ tay lên, dựa vào lưng ba, ôm cổ ba và hừ một tiếng: "Con cũng có tiền."

 

Giang Minh Viễn ừ một tiếng, đặt Tinh Tinh sang một bên, cảm thấy mình cùng con nhỏ tích cực như vậy rất trẻ con, liền nhượng bộ nói: “Lần sau sẽ tính cho con.”

 

“Nhưng con thích cái sáng long lanh đó.”

 

“Con có thể lần sau mua một cái giống cái sáng long lanh đó.” Giang Minh Viễn gợi ý.

 

Ý tưởng này được Tinh Tinh đồng ý, bé con nghĩ ngợi một lúc, thấy cũng có lý, liền không làm ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn phối hợp với ba cởi quần áo, chui vào bồn tắm đã đầy nước.

 

Bồn tắm của Giang Minh Viễn lớn đủ để bơi lội, nước không quá sâu nên không làm ngập người. Tinh Tinh mải chơi với chú gà đồ chơi trong nước, khiến thời gian tắm kéo dài hơn. Giang Minh Viễn luôn ở bên cạnh theo dõi, thường kiểm tra nhiệt độ nước, thấy nước bắt đầu nguội, liền nhấc bé con ra khỏi bồn, đặt dưới vòi sen rửa lại lần nữa, lau khô người, thay áo ngủ và ôm ra ngoài.

 

Tắm xong, Tinh Tinh còn chưa muốn ngủ, được đặt lên giường liền lăn qua lăn lại hai vòng, rồi dịch đến mép giường lấy một quyển sách tranh để xem. Trong chung cư có hệ thống sưởi ấm, mặc áo ngủ cũng không sợ lạnh, Giang Minh Viễn không lo lắng, chỉ dặn dò bé con đừng ra khỏi phòng, rồi tự đi lấy quần áo vào tắm.

 

Giang Minh Viễn tắm rất nhanh, khi ra thì Tinh Tinh vẫn chưa ngủ. Bé con ngồi xếp bằng trên giường, đặt quyển sách tranh trên đùi, vừa xem vừa cười.

 

Giang Minh Viễn lau khô tóc, đi đến kéo chăn lên, gọi con vào ngủ.

 

“Chờ con một lát.” Tinh Tinh cúi đầu nói, mắt vẫn dán vào trang sách, lật thêm hai trang, xem xong điều mình muốn biết, mới hài lòng đặt sách sang một bên, tự mình lăn vào trong chăn, chủ động nói: “Ba ba, con không cần kể chuyện.”

 

“Được.” Giang Minh Viễn vốn không giỏi kể chuyện, nghe con nói vậy cũng nhẹ nhõm, anh chỉnh lại chăn, vỗ nhẹ vài cái: “Ngủ đi.”

 

“Dạ, ba ba ngủ ngon.”

 

“Ngủ ngon.” Giang Minh Viễn hôn nhẹ lên trán con, hỏi khẽ: “Ngày mai con còn muốn đi công ty với ba không?”

 

Bé con nhắm mắt lắc đầu, tay nắm lại đặt bên miệng, không bao lâu liền ngủ say.

 

……

 

Ngày hôm sau, Giang Minh Viễn đi làm một mình, đến công ty không bao lâu thì nhận được điện thoại của Cố Minh Lệ.

 

Cố Minh Lệ gọi để truyền đạt tin tức từ Giang Húc Đông, nói rằng ông ta đồng ý ra nước ngoài để giúp xử lý việc kinh doanh vận tải biển.

 

Giang Minh Viễn nghe xong không cảm thấy ngạc nhiên, anh hẹn thời gian để Giang Húc Đông đến gặp, sau đó liên lạc với luật sư để chuẩn bị các tài liệu cần thiết.

 

Thời gian hẹn với Giang Húc Đông là chiều hôm sau lúc 3 giờ, nhưng ông ấy đến sớm nửa tiếng. Khi Giang Minh Viễn từ chi nhánh công ty trở về, anh nghe nói đối phương đã đến rồi.

 

Giang Húc Đông ngồi ở phòng khách tầng thượng, nhìn quanh phòng trang trí, trong lòng đầy cảm xúc.

 

Mấy năm trước, nơi này vẫn là do ông ta định đoạt, có thể khiến Giang Minh Viễn chờ cả ngày mà không cho một chén nước, cũng có thể chỉ đạo lễ tân không cho ai vào. Nhưng bây giờ mọi thứ đã đảo ngược, ông ta trở thành người phải cầu cạnh, lo lắng ngồi chờ ở đây, mong cháu trai thương hại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ac-doc-nu-xung-duong-oa-ky-nu-phu-ac-doc-cham-soc-con/chuong-73.html.]

 

Mấy năm nay, Giang Húc Đông sống trong sợ hãi, những người từng hợp tác với ông ta hầu hết đều vào tù. Ông ta hành động bí mật, không bị điều tra ra vấn đề gì, tránh được tai họa tù ngục, nhưng sự nghiệp lại sụp đổ, không chỉ mất cổ phần ở Giang Thị mà cả công ty riêng cũng phá sản.

 

Giang Húc Đông đã đầu tư phần lớn tài sản vào đó, từ vị trí cao rơi xuống đất, ông ta không cam lòng, thử làm lại từ đầu nhưng lần nào cũng thất bại, nợ nần chồng chất.

 

Ông ta không có công việc, không ai dám kết giao, nếu không nhờ Cố Minh Lệ giúp trả nợ và tiếp tế thường xuyên, Giang Húc Đông thậm chí không có gì để ăn. Ông ta chán ghét cuộc sống hiện tại, nên khi nghe tin từ Cố Minh Lệ, dù biết cháu trai không có ý tốt, ông ta vẫn đến.

 

“Chú ba.” Cửa phòng khách mở ra, Giang Minh Viễn bước vào cùng một người khác, ngồi đối diện: “Chờ lâu rồi.”

 

"Ta cũng mới đến không lâu." Giang Húc Đông lấy lại tinh thần, mỉm cười khiêm tốn với Giang Minh Viễn. Thực tế đã làm ông ta phải cúi đầu trước cháu trai.

 

"Không cần nói chuyện phiếm, vào thẳng vấn đề." Giang Minh Viễn gật đầu, luật sư liền lấy ra các tài liệu đã chuẩn bị sẵn, trình bày về công ty với Giang Húc Đông.

 

Công ty này là do Giang phụ mua khi Giang Minh Viễn còn du học nước ngoài, để anh luyện tập. Sau khi Giang phụ qua đời đột ngột, Giang Minh Viễn tạm nghỉ học về nước và công ty được giao cho một giám đốc chuyên nghiệp quản lý. Dù không quá lớn, mỗi năm công ty vẫn mang lại lợi nhuận vài trăm triệu.

 

"Chỉ có vài trăm triệu?" Giang Húc Đông thất vọng, ông ta tưởng rằng với năng lực của cháu mình, công ty ít nhất phải có lợi nhuận hàng tỷ.

 

Giang Minh Viễn nhìn ngón tay mình, ngữ khí lạnh lùng nói: "Ra nước ngoài có vài trăm triệu, hoặc ở lại đây mà không kiếm được đồng nào. Chú có thể tự chọn."

 

Giang Húc Đông gắt gao nhìn cháu trai, mắt đầy hận thù. Sau một lúc lâu, ông cắn răng nói: "Ta sẽ ra nước ngoài."

 

"Tốt, các việc tiếp theo chú nói với luật sư. Cháu có việc, xin lỗi không tiếp được." Giang Minh Viễn gật đầu, đứng dậy rời khỏi.

 

Việc chuyển nhượng cổ phần công ty không thể hoàn tất trong một sớm một chiều, Giang Minh Viễn cũng không quá bận tâm. Anh rời phòng họp, trở về văn phòng và làm việc được một lúc thì trợ lý gõ cửa, báo rằng có người của Eleg đang chờ dưới để giao hàng.

 

"Cho cô ấy lên."

 

"Tốt." Trợ lý gật đầu, nhanh chóng ra ngoài. Khi cửa vừa đóng lại, nét mặt cô thay đổi, bước nhanh về văn phòng, rồi hăm hở truyền tin cho đồng nghiệp: "Ông chủ mua cái túi, chắc là để tặng ai đó!"

 

Nữ đồng sự cách vách thở dài, ngả người vào ghế, nghiêng đầu nhìn nàng: “Đừng nói nữa, tôi đau lòng.”

 

“Ngươi đừng nằm mộng, mau đứng lên làm việc.” Trợ lý đã kết hôn, không có ý tưởng gì với ông chủ, nghe vậy liền kéo người kia dậy: “Ngươi đau lòng cũng không làm ông chủ thay đổi, chỉ có thể khiến ngươi bị khấu trừ tiền thưởng vì công việc không tốt.”

 

Khấu trừ tiền thưởng là đòn chí mạng, nữ đồng sự kia nghe vậy liền tỉnh táo, hăng hái ngồi dậy làm việc, vừa làm vừa suy đoán: “Ngươi nghĩ năm nay ông chủ sẽ thưởng bao nhiêu cuối năm?”

 

“Không biết, dù sao cũng không ít.”

 

……

 

Sau hai phút, nhân viên của Eleg đến, mang theo túi giấy, gõ cửa vào để Giang Minh Viễn xác nhận đơn hàng và ký tên.

 

Đối với khách hàng lớn, các cửa hàng xa xỉ thường kết toán theo tháng.

 

Buổi sáng có việc trì hoãn, buổi tối Giang Minh Viễn lại phải tăng ca, trở về nhà đã hơn mười một giờ.

 

Anh cầm túi giấy lên lầu, định nhắn tin nhưng sợ người ta đã ngủ.

 

Đang do dự thì đối phương đã nhắn tin trước.

 

“Về đến nhà chưa?”

 

Gần cuối năm, Trình Song cũng rất bận rộn, phải suy nghĩ về hoạt động Tết, sắp xếp tăng ca, chuẩn bị thay thế nhân viên từ chức, và điều chỉnh sản phẩm theo mùa.

 

Trình Song đang viết kế hoạch, mơ hồ nghe thấy tiếng thang máy, cô cười nhạo, cho rằng mình bị ảo giác.

 

Thang máy của chung cư này cơ bản không có tiếng động, sao cô có thể nghe thấy từ xa? Dù tự nhủ như vậy, nhưng Trình Song vẫn không yên tâm, suy nghĩ một lúc, cô quyết định nhắn tin cho người kia.

 

Không ngờ người đó thật sự đã trở lại.

 

Đêm muộn, hai người không trò chuyện lâu, nói vài câu rồi giục nhau đi ngủ. Trình Song nhắn xong tin liền đặt điện thoại xuống, đứng lên duỗi người, đi xem Tinh Tinh một chút, sau đó thay quần áo rồi đi ngủ.

 

Ngày hôm sau, Trình Song dậy sớm như thường lệ, vào bếp nấu ăn. Vừa vo gạo xong thì Giang Minh Viễn đã xuống. Anh vẫn mặc bộ vest chỉnh tề, giày da sáng bóng, nhưng tóc không chải ra sau mà có vài sợi rơi xuống trán. Anh đứng thẳng, một tay để sau lưng, tay kia buông thõng, cổ tay áo lóe sáng với những mảnh kim cương nhỏ. Nhìn chung có chút khác biệt so với ngày thường, nhưng Trình Song không xác định được điểm khác biệt là gì.

 

Cô quay đầu nhìn anh một lúc, không tìm ra điểm khác nhau, liền quay lại cắm điện nấu cơm: “Hôm nay sao dậy sớm vậy?”

 

“Có việc…” Giang Minh Viễn mở miệng, phát hiện giọng hơi khàn, anh ho nhẹ để thanh giọng, rồi tiếp tục: “Có chút việc muốn tìm em.”

 

“Chuyện gì?” Trình Song xoay người hỏi.

 

Anh chậm rãi tiến lại gần, hàm dưới căng thẳng, trông có vẻ khẩn trương. Anh đưa tay từ sau lưng ra, cầm theo một chiếc túi. Túi màu trắng tinh, có chút lông tơ, mặt trước đính đá quý lấp lánh.

 

Giang Minh Viễn đưa túi tới trước mặt Trình Song, khô khan nói: “Tặng em món quà.”

Bình luận

54 bình luận

  • Sao nhớ mấy tập trước n9 đi tiệc mặc nguyên bộ trắng nhỉ, giờ lại chỉ mặc quần đen

    Thuy Tran 2 ngày trước · Trả lời

  • Truyện khá nhẹ nhàng dễ thương nhưng mà vẫn bị một số lỗi về cách dùng xưng hô cũng như cách dịch và chính tả. Mong ở truyện sau bên mình sẽ cải thiện thêm nha

    Bibo 1 tuần trước · Trả lời

  • Từ chương 8x truyện bị lỗi quá. Chữ mình bị thay bằng chữ tôi, đọc nghe kì kì. Tinh Tinh bị đổi giới tính luôn. Từ cậu bé chuyển thành cô bé. Bạn xem lại nhé

    Um-um 1 tuần trước · Trả lời

  • truyện đọc rất dễ thương, thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

  • mà sao người khác xưng tôi mà na9 lại xưng ta vậy ạ

    harimoto 1 tuần trước · Trả lời

  • xưng hô của mẹ na9 với na9 phải là mẹ con chứ nhỉ sao thấy toàn xưng hô ta con nghe xa cách cx có chỗ lỗi nx là mẹ na9 xưng ngươi nếu bn rảnh thì có thể sửa nha

    harimoto 1 tuần trước · Trả lời

    • 1 phần là vì mẹ con họ thực sự là xa cách. thứ hai là có thể gia tộc ngta giàu quá nên cách xưng hô kiểu quy củ quy tắc. Mình thấy nhà dịch đều dịch cho xưng hô "ngài" với người lớn trong nhà cả, ko chỉ riêng bà mẹ. Nếu muốn chuyển ngữ cho mượt thì phải cân nhắc nhìu yếu tố khác nữa, có thể nhà dịch phải nghiên cứu thêm, sẽ mất thời gian từ từ sửa dần. Mình thấy chữ "ngài" cũng tạm chấp nhận được. ko sao cả.

      Vick 1 tuần trước · Trả lời

    • Không phải đâu bạn. Tiếng Trung đại từ chỉ ngôi 1 chỉ có 我 /wǒ/, ngôi 2 nếu xưng bình thường là 你 /nǐ/, xưng kính trọng (như kiểu kính ngữ với người lớn tuổi hay người có chức vụ cao hơn)thì là 您/nín/ (là chữ nǐ mà có thêm bộ tâm ở dưới á). Cũng như tiếng anh chỉ có I vs you vậy, nên nếu chuyển ngữ về tiếng mình thì có thể uyển chuyển xưng mẹ - con cho phù hợp. Chứ chữ ngài thật ra là do phần mềm nó dịch theo cái từ kính ngữ đó, vì nó không phân biệt mình dùng cho ai. Mình thấy nhà dịch bị sót khá nhiều đại từ chưa sửa lại cho phù hợp. Có thể do sót lỗi hoặc chưa quen dùng từ theo ngữ cảnh.

      Belle Bell 1 tuần trước · Trả lời

  • Nhắn tin mà ad ghi nhầm thành nanh tin rồi

    Conmeobeo 1 tuần trước · Trả lời

  • tiếp đi sốp ơi, ngày vào web chục lần lun ớ

    Én nè 1 tuần trước · Trả lời

  • Huhu yêu chủ sốp qtqđ 😍 Truyện hay qaaaa

    Ngọc 1 tuần trước · Trả lời

  • Shop năng suất quá đi mất

    tnae🌿 1 tuần trước · Trả lời

Loading...