Ác độc nữ xứng dưỡng oa ký (Nữ phụ ác độc chăm sóc con) - Chương 60

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:10:58
Lượt xem: 1,413

Chương 60

 

Lý Khang vừa gọi xong cuộc điện thoại đó thì luôn chờ đợi tin tức điều chuyển công việc.

 

Hắn rất tin tưởng vào điều này, vì bà Giang đã hứa hẹn sẽ cho hắn một vị trí tốt hơn. Bà ta là người có quyền lực, cho anh ta một chức vụ mới không phải là chuyện khó.

 

Vì nghĩ rằng việc thăng chức đã chắc chắn, Lý Khang không còn quan tâm đến công việc hiện tại. Những việc được giao cho anh ta, nếu có thể đẩy thì hắn đẩy, còn không thì hắn kéo dài đến cuối cùng mới làm.

 

“Lý Khang, đã gửi tiến độ biểu dự án chưa?”

 

“Tiến độ biểu gì cơ?” Lý Khang dựa vào ghế, gác chân lên và nhìn đồng nghiệp hỏi chuyện, với vẻ mặt lười biếng và cao ngạo.

 

“Là cái tiến độ biểu của dự án mà thứ Tư họp bảo cậu gửi cho tổ dự án, sao bọn họ nói chưa nhận được?” Nữ đồng nghiệp nhíu mày, không hài lòng với thái độ của hắn.

 

Cuộc họp này do Lý Khang phụ trách, anh ta có chút ấn tượng. Lúc đó, anh ta đã quên gửi vì mải xem nhà trên mạng. Được đồng nghiệp nhắc nhở, anh ta mới nhớ ra.

 

Tuy nhiên, anh ta không thể nói là mình đã quên. Dù không còn hứng thú với công việc này, anh ta vẫn phải làm ra vẻ, nên anh ta giả vờ ngạc nhiên: “Tôi đã gửi rồi mà.”

 

Anh ta mở hộp thư, giả vờ tìm kiếm trong hộp thư đi, rồi thì thầm: “Chẳng lẽ là chưa gửi đi?”

 

Sau khi diễn kịch xong, Lý Khang ngẩng đầu lên, cười gượng với nữ đồng nghiệp: “Có lẽ lúc đó chưa gửi đi, để tôi gửi lại lần nữa.”

 

Nữ đồng nghiệp lạnh lùng không đáp, cô rất bất mãn vì gần đây Lý Khang liên tục làm việc thiếu trách nhiệm, khiến cô phải gánh thêm nhiều công việc. Cô đã phàn nàn nhiều lần, nhưng lần nào anh cũng tìm được lý do thoái thác.

 

Lý Khang đương nhiên biết cộng sự không vui, nhưng anh ta hiện tại cảm thấy rất tự tin và không cần quan tâm đến những đồng nghiệp khác. Vì vậy, anh ta không muốn nói những lời hay ý đẹp.

 

Kết cục của việc đắc tội với đồng nghiệp chính là bị cấp trên gọi lên nói chuyện.

 

Tề Sơn có ấn tượng đầu tiên không tốt về Lý Khang, và phải nói rằng toàn bộ văn phòng đều có ấn tượng không tốt về anh ta. Người này có năng lực làm việc bình thường, lại thích nịnh nọt, cả ngày đi theo sau lão bản, và đã từng bị lão bản tức giận đuổi ra khỏi văn phòng, khiến mọi người chế giễu đến giờ vẫn chưa quên.

 

Mặc dù ấn tượng không tốt, Tề Sơn ngày thường cũng không làm khó dễ anh ta. Anh vẫn đối xử công bằng và lần này tìm hắn nói chuyện cũng chỉ muốn biết lý do tại sao anh ta lại trở nên như vậy.

 

Nhưng mà Lý Khang không coi Tề Sơn ra gì. Mặt ngoài anh ta nhận sai và hứa sẽ sửa đổi, nhưng Tề Sơn nhìn qua là biết anh ta chẳng coi lời nói của mình ra gì. Tề Sơn nhíu mày, không biết nên nói gì với loại người này, thở dài rồi vẫy tay cho anh ta đi.

 

Lý Khang bước ra khỏi văn phòng một cách nhẹ nhàng, trên mặt vẫn cười, tưởng rằng thái độ của Tề Sơn là do sự phân phó của cấp trên. Anh ta mơ tưởng về một tương lai sáng lạn, nhưng chờ đợi anh ta lại là thông báo sa thải.

 

“Sa thải ta? Dựa vào cái gì!!!” Anh ta vọt vào văn phòng Tề Sơn, mắt đỏ ngầu quát lớn.

 

“Đây là ý của lão bản, có ý kiến thì cậu có thể tìm lão bản mà đề đạt.” Tề Sơn cũng không ngẩng đầu lên: “Chút nữa sẽ có người mới đến, cậu hãy bàn giao công việc lại cho họ.”

 

“Lão bản sao có thể sa thải ta?!” Lý Khang không thể tin nổi, anh ta chính là người đã giúp lão bản tìm được đứa con trai mà!

 

“Tin hay không tuỳ cậu.” Tề Sơn cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Tình trạng của Lý Khang không đến mức phải sa thải, nhưng lão bản đã quyết định, anh cũng không dám có ý kiến khác.

 

Lý Khang không tin điều đó. Anh ta tức giận, cảm thấy mình bị phản bội, nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Tề Sơn, quay lại văn phòng của lão bản.

 

Sự việc làm ồn ào đến mức nhiều người chú ý. Họ không dám công khai bàn tán nhưng cũng cố gắng lắng nghe những gì đang xảy ra từ phòng bên cạnh.

 

Thật đúng là họ đã nghe được một vài điều.

Lý Khang quá kích động, đi vào không đóng cửa, tiếng bạo nộ của anh ta từ trong phòng vang ra, đến tai mọi người: “Lão bản ngươi vì cái gì sa thải ta? Ta có gì làm sai? Ta ở công ty 5 năm, không nói công lao bao lớn, ít nhất cũng có khổ lao, càng đừng nói ngươi nhi tử đều là ta giúp ngươi tìm được!”

 

Một câu làm chấn động mọi người!

 

Nhóm trợ lý văn phòng bên cạnh nhìn nhau, không thể tin được những gì mình nghe thấy. Lão bản của họ có nhi tử? Không phải nói còn chưa kết hôn sao?

 

Tuy rằng Giang Minh Viễn luôn có vẻ lạnh lùng, nhưng vì vẻ ngoài và địa vị của mình, trong công ty có rất nhiều nữ nhân viên thích hắn, đặc biệt là những người trong nhóm trợ lý có cơ hội tiếp xúc gần gũi với lão bản.

 

Vài nữ trợ lý liếc nhìn nhau, trong mắt họ đều lộ rõ vẻ thất vọng. Một người trong số đó thở dài, dựa lên bàn làm việc: “Lại thêm một nam thần tuyệt vời bị mất rồi.”

 

……

 

Tin đồn lan truyền nhanh chóng, danh tiếng của Lý Khang hoàn toàn bị hủy hoại trong công ty. Cuối cùng, khi anh ta bị bảo vệ đuổi ra khỏi công ty, còn có không ít người ra xem.

 

Lý Khang cảm thấy mất hết danh dự trong một ngày. Vừa tức giận vừa khổ sở, anh ta cảm thấy mình bị chơi đùa, không thể nào đối mặt với lão bản để giải thích, anh ta nghĩ tới một người khác.

 

Anh ta gọi điện thoại, chuông đổ mười mấy lần mới có người nghe.

 

Cố Minh Lệ với giọng không kiên nhẫn: “Cậu có chuyện gì sao?”

 

Thật sự thì bà ta phi thường chán ghét những người như Lý Khang, giống như những kẻ vô ơn, chỉ cần một chút ân huệ là đòi hỏi vô hạn. Con trai bà ta lại không thấy rõ điều này, lúc nào cũng phải đối nghịch với bà ta.

 

“Giang phu nhân.” Lý Khang cố gắng giữ bình tĩnh cuối cùng, không để lộ quá nhiều cảm xúc: “Bà không phải nói sẽ thăng chức cho tôi sao?”

 

“Chỉ là một chức tổng giám đốc chi nhánh, tôi đã nói rồi, cậu còn có chuyện gì?”

 

“Nói? Vậy vì cái gì lão bản sa thải tôi?!!” Lý Khang gào thét hỏi, giọng anh ta vốn cao, nên nghe càng khó chịu.

 

Cố Minh Lệ vội đưa điện thoại ra xa, trong lòng không vui. Khi bà ta tức giận, khuôn mặt cũng không có biểu cảm gì vì sợ những nếp nhăn sẽ xuất hiện trên trán, bà ta phải dùng tay xoa trán để kiểm soát. Sau đó mới đưa điện thoại lại gần hỏi: “Cậu nói rõ tại sao cậu lại bị sa thải?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ac-doc-nu-xung-duong-oa-ky-nu-phu-ac-doc-cham-soc-con/chuong-60.html.]

Đầu dây bên kia lại vang lên một trận tiếng nói bén nhọn, Cố Minh Lệ cố gắng chịu đựng cơn giận, cuối cùng cũng hiểu được nguyên do: “Tôi đã biết, cậu đừng lo, chờ tôi hỏi một chút.”

 

Nói xong, bà ta cúp điện thoại và gọi cho Giang Minh Viễn.

 

Giang Minh Viễn không bất ngờ với cuộc gọi này, anh ấn nút nghe và bật loa ngoài, tiếp tục công việc chưa hoàn thành.

 

“Minh Viễn, đang bận sao?” Dù trong tình huống nào, người ấy luôn bắt đầu bằng những lời khiến người nghe cảm thấy được quan tâm.

 

Giang Minh Viễn ừ một tiếng.

 

“Đừng luôn vội vã không ngừng, phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, làm việc một lúc rồi nghỉ ngơi nhé.” Sau khi nói xong lời kịch quen thuộc, Cố Minh Lệ mới đi vào trọng điểm: “Nghe nói ngươi sa thải một trợ lý, anh ta đã làm gì khiến ngươi tức giận vậy?”

 

“Mật báo sau lưng có tính không?” Giang Minh Viễn cười khẽ, trong tiếng cười lại tràn đầy lạnh lẽo trào phúng, anh không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Con không thích cấp dưới tam tâm nhị ý, cũng không thích có người can thiệp vào nhân sự của con. Nếu mẹ định làm thuyết khách cho hắn, thì thôi bỏ đi.”

 

Cố Minh Lệ bị giọng điệu của anh kích động: “Con có ý gì, chẳng lẽ trong mắt con ta vẫn là người ngoài sao?”

 

Giang Minh Viễn không nói gì, đầu dây bên kia im lặng. Sự im lặng này khiến Cố Minh Lệ hoảng loạn, bà ta vội vàng cúp điện thoại, không thể kiểm soát được cảm xúc trên khuôn mặt. Hít thở sâu một lúc lâu, bà ta mới khống chế được cảm xúc.

 

“Không thể nào, ta chính là mẹ của nó, sao có thể là người ngoài...” Bà ta tự cổ vũ mình, đồng thời gọi lại cho Lý Khang, giọng điệu vẫn cao ngạo như trước: “Minh Viễn nói cậu không đủ năng lực làm việc, cậu biết con tôi rất coi trọng điều này nhất, nếu thật sự không được, tôi cho cậu ít tiền làm bồi thường.”

 

Bà ta nói: “100 vạn có đủ không?”

 

……

 

Những việc xảy ra bên Giang Minh Viễn, Trình Song không hề hay biết. Cô vẫn sống theo nhịp điệu hàng ngày, đưa con đi học, đi làm ở tiệm, mua đồ ăn về, đón Tinh Tinh tan học, nấu ăn, tắm rửa, rồi đi ngủ. Cuộc sống của cô quy củ như thường ngày.

 

Hôm nay, như mọi khi, Trình Song đi đón Tinh Tinh tan học, nhưng lại phát hiện Tinh Tinh có vẻ buồn bã, không tươi vui như thường lệ.

 

“Con sao vậy bảo bối, sao mặt buồn thế này?” Cô ngồi xổm xuống trêu đùa.

 

“Mẹ.” Tinh Tinh dựa vào mẹ, giơ ngón tay đáng thương: “Tay đổ máu.”

 

“Sao vậy? Để mẹ xem nào!” Nghe nói đổ máu, Trình Song rất lo lắng, tưởng rằng ở nhà trẻ đã xảy ra tranh chấp gì. Nhưng nhìn kỹ, nàng phát hiện chỉ là một vết trầy nhỏ.

 

“Tốt, để mẹ thổi cho, bảo bối không đau nữa nhé.” Nhìn thấy vết thương nhỏ như vậy, Trình Song không để tâm lắm, đưa tay con lên miệng thổi thổi, quả nhiên Tinh Tinh liền mỉm cười lại.

 

Buổi tối, sau khi tắm rửa và đưa Tinh Tinh đi ngủ, Trình Song nhắn tin kể lại chuyện này với Giang Minh Viễn.

 

Từ khi Giang Minh Viễn đề nghị chuyển nhà và Trình Song nói sẽ suy nghĩ, mỗi tối anh đều đến trò chuyện với cô. Nội dung không chỉ giới hạn trong việc chuyển nhà, mà còn mở rộng ra nhiều khía cạnh khác. Giang Minh Viễn là người lắng nghe tốt, tuy ít nói nhưng không lạnh lùng, hai người hòa hợp khá tốt.

 

Trước đây, mỗi khi Trình Song nhắc đến Tinh Tinh, Giang Minh Viễn thường im lặng, chỉ lắng nghe. Nhưng lần này lại khác.

 

Cô vừa mới kể chuyện, không đến hai giây, điện thoại liền reo.

 

“Em nói tay đứa bé bị trầy?” Bên kia giọng nghiêm túc.

 

“Đúng vậy, chỉ là vết trầy da nhỏ ở đầu ngón tay, không nghiêm trọng đâu, anh yên tâm.”

 

“Hẳn không phải là trầy da.” Anh nói: “Là bị rút máu.”

 

“Rút máu?” Trình Song ngạc nhiên: “Nhà trẻ chưa thông báo gì về kiểm tra sức khỏe mà.”

 

Bên kia có vẻ cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên không phải kiểm tra sức khỏe. Nói qua điện thoại không rõ, em đợi tôi, tôi sẽ tới ngay.”

 

Giang Minh Viễn đến rất nhanh, chỉ mười phút sau đã có mặt.

 

Trình Song mặc áo ngủ đi mở cửa, rót cho anh ly nước ấm.

 

“Rốt cuộc là sao?” Bị anh làm khẩn trương, cô cũng cảm thấy lo lắng theo.

 

“Mẹ tôi đã biết về em và Tinh Tinh, có lẽ bà đã thuê người làm, muốn kiểm tra ADN.”

 

“Không phải đã kiểm tra rồi sao?”

 

“Tôi không nói cho bà biết.” Giang Minh Viễn tạm dừng: “Khoảng thời gian trước, bà thấy tôi tham gia ngày hội của nhà trẻ, nên sinh nghi.”

 

Khi nói đến mẹ mình, Giang Minh Viễn không tỏ ra vui vẻ, Trình Song cũng thấy tình huống này khó xử. Cô còn nhớ trong câu chuyện gốc, mẹ của nam chính là người khó chịu thế nào, bà chỉ nghĩ đến cháu trai, coi thường mẹ của cháu mình. Nếu không có nam chính ngăn cản, có lẽ nguyên chủ đã bị bà đuổi đi từ lâu.

 

Hiện tại bị vị này biết chính mình cùng Tinh Tinh, bà ta chắc sẽ không nghĩ đem Tinh Tinh bắt trở về, sau đó dùng một số tiền đem chính mình đuổi đi chứ?

 

Trình Song nghĩ, cảm thấy có chút khó xử, cô nhìn Giang Minh Viễn, hỏi phải làm sao bây giờ.

 

Giang Minh Viễn cau mày: “Chúng ta nên đổi chỗ ở, nơi này an ninh quá kém, mẹ tôi có thể sẽ làm những việc cực đoan.”

 

“Nhưng Tinh Tinh còn phải đi học mà?” Trình Song lo lắng việc chuyển nhà sẽ không giải quyết được vấn đề, vì cuộc sống hàng ngày của cô và Tinh Tinh đều xoay quanh khu vực này.

 

Giang Minh Viễn đã suy nghĩ kỹ: “Tôi đã tìm một nhà trẻ khác, ở gần chung cư mới, nơi đó an ninh rất tốt. Quan trọng nhất là an toàn, tình huống như bị rút m.á.u tùy tiện chắc chắn sẽ không xảy ra.”

 

Tác giả có lời muốn nói: Giang tổng: Kế hoạch thông minh.

Bình luận

54 bình luận

  • Sao nhớ mấy tập trước n9 đi tiệc mặc nguyên bộ trắng nhỉ, giờ lại chỉ mặc quần đen

    Thuy Tran 2 ngày trước · Trả lời

  • Truyện khá nhẹ nhàng dễ thương nhưng mà vẫn bị một số lỗi về cách dùng xưng hô cũng như cách dịch và chính tả. Mong ở truyện sau bên mình sẽ cải thiện thêm nha

    Bibo 1 tuần trước · Trả lời

  • Từ chương 8x truyện bị lỗi quá. Chữ mình bị thay bằng chữ tôi, đọc nghe kì kì. Tinh Tinh bị đổi giới tính luôn. Từ cậu bé chuyển thành cô bé. Bạn xem lại nhé

    Um-um 1 tuần trước · Trả lời

  • truyện đọc rất dễ thương, thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

  • mà sao người khác xưng tôi mà na9 lại xưng ta vậy ạ

    harimoto 1 tuần trước · Trả lời

  • xưng hô của mẹ na9 với na9 phải là mẹ con chứ nhỉ sao thấy toàn xưng hô ta con nghe xa cách cx có chỗ lỗi nx là mẹ na9 xưng ngươi nếu bn rảnh thì có thể sửa nha

    harimoto 1 tuần trước · Trả lời

    • 1 phần là vì mẹ con họ thực sự là xa cách. thứ hai là có thể gia tộc ngta giàu quá nên cách xưng hô kiểu quy củ quy tắc. Mình thấy nhà dịch đều dịch cho xưng hô "ngài" với người lớn trong nhà cả, ko chỉ riêng bà mẹ. Nếu muốn chuyển ngữ cho mượt thì phải cân nhắc nhìu yếu tố khác nữa, có thể nhà dịch phải nghiên cứu thêm, sẽ mất thời gian từ từ sửa dần. Mình thấy chữ "ngài" cũng tạm chấp nhận được. ko sao cả.

      Vick 1 tuần trước · Trả lời

    • Không phải đâu bạn. Tiếng Trung đại từ chỉ ngôi 1 chỉ có 我 /wǒ/, ngôi 2 nếu xưng bình thường là 你 /nǐ/, xưng kính trọng (như kiểu kính ngữ với người lớn tuổi hay người có chức vụ cao hơn)thì là 您/nín/ (là chữ nǐ mà có thêm bộ tâm ở dưới á). Cũng như tiếng anh chỉ có I vs you vậy, nên nếu chuyển ngữ về tiếng mình thì có thể uyển chuyển xưng mẹ - con cho phù hợp. Chứ chữ ngài thật ra là do phần mềm nó dịch theo cái từ kính ngữ đó, vì nó không phân biệt mình dùng cho ai. Mình thấy nhà dịch bị sót khá nhiều đại từ chưa sửa lại cho phù hợp. Có thể do sót lỗi hoặc chưa quen dùng từ theo ngữ cảnh.

      Belle Bell 1 tuần trước · Trả lời

  • Nhắn tin mà ad ghi nhầm thành nanh tin rồi

    Conmeobeo 1 tuần trước · Trả lời

  • tiếp đi sốp ơi, ngày vào web chục lần lun ớ

    Én nè 1 tuần trước · Trả lời

  • Huhu yêu chủ sốp qtqđ 😍 Truyện hay qaaaa

    Ngọc 1 tuần trước · Trả lời

  • Shop năng suất quá đi mất

    tnae🌿 1 tuần trước · Trả lời

Loading...