Ác độc nữ xứng dưỡng oa ký (Nữ phụ ác độc chăm sóc con) - Chương 56

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:18:01
Lượt xem: 1,292

Chương 56

 

Trình Song không mấy hứng thú với tiệc lửa trại, cả ngày đã mệt mỏi, chỉ muốn về ngủ sớm. Tuy nhiên, Tinh Tinh lại rất háo hức muốn xem náo nhiệt khi thấy nhiều người như vậy, nên Trình Song cũng đành đi theo.

 

Tiệc lửa trại không có gì mới mẻ, chỉ ca hát nhảy múa, mọi người tụ tập nói chuyện phiếm. Đến khi tiệc kết thúc, mọi người có thể chọn ngủ trong lều trại hoặc trở về phòng mình.

 

Tinh Tinh muốn ngủ trong lều trại vì bé con luôn muốn thử mọi thứ mới mẻ, nhưng hai người lớn không có hứng thú. Vì vậy, bé đành không tình nguyện theo về biệt thự.

 

"Đừng chơi đùa khuya quá, ngủ sớm một chút nhé." Giang Minh Viễn cúi xuống hôn lên má Tinh Tinh trước khi vào phòng ngủ. Sau khi nhận được nụ hôn đáp lại từ con trai, anh đứng dậy chúc Trình Song ngủ ngon, rồi mời: "Sáng mai dậy sớm xem mặt trời mọc nhé?"

 

Trên máy bay, lão Lưu đã kể rằng mặt trời mọc ở đây rất đẹp, Trình Song cũng tò mò nhưng không tin rằng mình có thể dậy sớm: "Sớm vậy, đồng hồ báo thức còn không chắc đánh thức được tôi."

 

"Không sao, tôi có thể gọi em dậy."

 

Lời này nằm trên đầu lưỡi Giang Minh Viễn, nhưng anh chưa kịp nói thì Tinh Tinh đã giơ tay: "Mẹ ơi, con có thể dậy! Con sẽ gọi mẹ dậy!"

 

Giang Minh Viễn cảm thấy một câu nói mắc lại trong cổ họng, n.g.ự.c như bị đè nén. Anh liếc nhìn con trai gây chuyện, căng hàm, không nói gì thêm, chỉ gật đầu và nói lạnh lùng: "Vậy sáng mai gặp lại."

 

"Ngủ ngon." Trình Song vẫy tay chào anh, mở cửa phòng dắt Tinh Tinh vào trong. Tinh Tinh cũng chào tạm biệt, vừa vẫy tay vừa gửi những nụ hôn gió, nhưng tiếc rằng cha bé thậm chí không tặng lại một ánh nhìn.

 

Nhìn cửa phòng ngủ đóng lại, Giang Minh Viễn mới đi về hướng phòng ngủ của mình.

 

Trong phòng tắm, anh cởi từng lớp quần áo, đứng dưới vòi sen, nhắm mắt để dòng nước chảy xuống mặt.

 

Hơi nước tràn ngập phòng tắm, làm mọi thứ trở nên mờ ảo, chỉ còn tiếng nước chảy đều đều.

 

Mười phút sau, tiếng nước dừng lại, Giang Minh Viễn quấn khăn tắm bước ra, nửa người trên trần trụi, nước còn nhỏ giọt từ tóc xuống ngực, tạo nên một cảnh tượng quyến rũ mà không ai chứng kiến. Anh tháo khăn tắm và ném sang một bên, lấy khăn lông lau tóc, không quan tâm nó vẫn còn ướt, rồi chuẩn bị đi ngủ.

 

"Bang" đèn tắt, Giang Minh Viễn nằm trên giường nhắm mắt cố gắng tìm giấc ngủ. Nhưng trong lòng đầy suy nghĩ, anh không dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Sau một lúc, anh mở mắt, đứng dậy lấy điện thoại trên tủ, tìm một liên hệ và gõ vài chữ rồi gửi đi.

 

...

 

Trình Song mất khá nhiều công sức mới tắm xong cho Tinh Tinh, sau đó kể chuyện để bé con ngủ. Cô cũng đi tắm rồi ngồi ở đầu giường, tóc dài buộc lỏng trên đỉnh đầu, vừa đắp mặt nạ vừa chơi game trên điện thoại.

 

Trò chơi tự động đánh quái, không cần nhiều sự chú ý của cô. Trình Song nhìn chằm chằm vào màn hình màu sắc rực rỡ, bất chợt cảm thấy điện thoại rung.

 

Cô giật mình, phát hiện có tin nhắn đến, nội dung rất đơn giản, chỉ có hai chữ —— ngủ ngon.

 

Không phải đã nói rồi sao? Trình Song tự hỏi, nhưng vẫn thoát khỏi trò chơi, rồi nhắn lại hai chữ tương tự.

 

Ở phòng bên kia, nhận được tin nhắn hồi đáp, Giang Minh Viễn nở nụ cười nhạt. Ngón cái anh xoa nhẹ màn hình điện thoại, lẩm nhẩm một câu gì đó trong lòng, rồi đặt điện thoại xuống và thật sự đi ngủ.

 

Ở đảo San Hô Đỏ, mặt trời mọc lúc 5 giờ 40. Trình Song đặt báo thức lúc 4 giờ rưỡi, nhưng khi chuông báo thức vang, cô vẫn còn chìm trong giấc ngủ, không có dấu hiệu bị đánh thức.

 

Không chỉ có cô, ngay cả bé con đã hứa hẹn sẽ gọi mẹ dậy cũng đang ngủ say. Trong ba người, chỉ có một người tỉnh dậy trước bình minh.

 

Giang Minh Viễn có thói quen tập thể dục buổi sáng, ngay cả khi đi du lịch anh cũng không bỏ. Anh mặc đồ thể dục nhẹ nhàng, rời giường, rửa mặt và thay giày rồi ra ngoài.

 

Biệt thự rất yên tĩnh, không có tiếng động dư thừa. Giang Minh Viễn xuống lầu và nhận thấy không thấy bóng dáng hai mẹ con, anh mím môi, cố kiềm chế không cười, sau đó nhẹ nhàng bước lên lầu hai và gõ cửa phòng bên trái.

 

Lúc này, Trình Song vẫn đang mơ. Tiếng đập cửa vang lên đúng lúc cô đang mơ thấy mình bị đuổi bởi tang thi (zombie). Cô trốn vào một phòng, bên ngoài tang thi không ngừng đập cửa, âm thanh không lớn nhưng rất kỳ quái.

 

Trong giấc mơ, Trình Song không thấy điều gì bất thường, trái tim cô đập mạnh, căng thẳng đến mức khó thở. Cô cảm thấy khó thở, đầu óc quay cuồng, khi không chịu nổi nữa và sắp ngã quỵ, cô cuối cùng thoát ra khỏi giấc mơ.

 

Lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên.

 

Hóa ra thật sự có người gõ cửa, làm cô hoảng hốt!

 

Trình Song thở phào, cảm thấy tay chân còn hơi run. Cô cầm điện thoại lên xem giờ, rồi xỏ giày và đứng dậy, vừa đáp lại tiếng gọi vừa vội vàng chỉnh lại tóc và trang phục.

 

Giang Minh Viễn gõ cửa một lúc lâu, bên trong cuối cùng cũng có tiếng động. Anh thở phào nhẹ nhõm, vẫn đang nghĩ xem nên nói gì thì cửa phòng mở hé.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ac-doc-nu-xung-duong-oa-ky-nu-phu-ac-doc-cham-soc-con/chuong-56.html.]

Người bên trong ló đầu ra, rõ ràng vừa mới dậy, tóc còn rối, trên mặt vẫn còn dấu hiệu của giấc ngủ, giọng cô mềm mại: "Xin lỗi, em ngủ quên, em sẽ xuống ngay."

 

"Không cần vội, vẫn còn sớm mà." Giang Minh Viễn lùi lại một bước, có chút mất tự nhiên mà dời ánh mắt: "Anh đi rèn luyện đây."

 

"Được rồi." Trình Song vẫy tay, nhớ đến vài lần trước nhìn thấy dáng người đẹp đẽ của anh, không khỏi thán phục một câu.

 

Đóng cửa lại, Trình Song lấy quần áo đi vào phòng tắm thay đồ, rửa mặt và trang điểm. Sau khi trang điểm xong, cô đánh thức Tinh Tinh dậy.

 

Bé con rõ ràng chưa tỉnh hẳn, ngồi trên giường dùng mu bàn tay dụi mắt, khi mặc quần áo còn suýt nhét cả hai chân vào một ống quần.

 

Khi hai mẹ con chuẩn bị xong, đã 5 giờ 20 phút. Trình Song vội vàng mang theo Tinh Tinh xuống lầu, thấy Giang Minh Viễn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Anh vừa tập thể dục xong, đã tắm rửa và thay bộ vest. Buổi sáng trời lạnh, mặc như vậy cũng phù hợp, nhưng trông không giống đi ngắm mặt trời mọc mà như chuẩn bị đi họp.

 

"Đi thôi." Thấy hai mẹ con xuống, Giang Minh Viễn đứng dậy, tài xế đã đợi ngoài cửa. Cả ba lên xe và thẳng tiến ra bãi biển.

 

San Hô Đỏ là nơi lý tưởng để ngắm mặt trời mọc, không xa bãi biển công cộng. Đó là một khu vực thiên nhiên tuyệt đẹp, giống như một giếng lớn với các vách đá gần như vuông góc, dưới chân vách đá có một lối ra thông ra biển rộng.

 

Khi Trình Song và mọi người đến nơi, đã có không ít người tụ tập, hầu hết là các cặp đôi, lặng lẽ chờ đợi bên cạnh giếng trời.

 

Mảnh trăng dần lặn về phía tây, sao mai lấp lánh trên bầu trời. Ở xa, bầu trời vẫn tối, nhưng những đám mây đã bắt đầu nhuốm màu hồng của ráng sáng. Phương đông dần sáng lên, ánh bình minh lan tỏa khắp bầu trời, gió biển mát rượi thổi vào mặt. Những đám mây phản chiếu trên mặt biển, tạo nên một khung cảnh thủy thiên hợp nhất, nếu không chứng kiến tận mắt, rất khó cảm nhận được khoảnh khắc đó tuyệt vời đến nhường nào.

 

Tiếng chụp ảnh vang lên không ngớt bên tai, Trình Song cũng là một trong số đó. Cô ghi lại từ khi mặt trời mới ló dạng cho đến khi hoàn toàn xuất hiện trên chân trời.

 

Đàn chim hải yến bay qua, che khuất ánh sáng mặt trời, Trình Song chụp lại cảnh này và cảm thấy mãn nguyện, cô buông camera xuống và xoay người lại, thấy Giang Minh Viễn cũng đang làm tương tự.

 

Trên tay anh cầm một chiếc camera không biết từ đâu ra, nhưng cô nhớ là đã thấy nó trên xe. Nhìn vẻ ngoài, chiếc camera của anh rõ ràng đắt tiền và có thể chụp được những bức ảnh đẹp hơn nhiều.

 

"Anh chụp được gì thế?" Trình Song tiến lại hỏi: "Cho tôi xem với được không?"

 

Ngón tay Giang Minh Viễn khựng lại một chút, anh gật đầu, rồi chọn một bức ảnh phong cảnh để đưa cho cô xem.

 

"Chụp đẹp lắm, đúng là máy tốt có khác." Trình Song nhận camera, cảm thán một câu, rồi hỏi thêm: "Còn bức nào khác không?"

 

Giang Minh Viễn cảm thấy tim đập mạnh, anh hơi nâng tay định ngăn cản, nhưng Trình Song đã lật qua bức ảnh tiếp theo.

 

Anh đành thu tay lại, cảm thấy xấu hổ và khẩn trương, cổ họng khô khốc, không thể nói nên lời.

 

Trình Song nhìn bức ảnh tiếp theo và sững sờ. Những bức ảnh chủ yếu là phong cảnh, nhưng có rất nhiều bức chụp bóng dáng của cô. Người này thẩm mỹ thật tốt, kết cấu ảnh cũng đầy ý nghĩa. Trình Song nhìn bức ảnh và nhớ đến câu trong 《Đoạn Chương》 - “Em đứng trên cầu ngắm cảnh. Người ngắm cảnh trên cầu lại ngắm em" (trích trong bài thơ “Đoạn chương” tác giả Biện Chi Lâm)

 

Cô cảm thấy ngượng ngùng vì suy nghĩ tự luyến của mình, nhưng nếu là tình cờ chụp, thì tại sao lại có nhiều bức như vậy? Trình Song tiếp tục lật qua vài bức ảnh khác.

 

Tất cả đều có cô trong đó.

 

Lúc này, Trình Song không thể bình tĩnh được nữa.

 

Có gì đó trong lòng cô muốn bùng nổ, nhưng cô cố gắng kìm nén. Tay cô run run, suýt làm rơi camera, nhưng may mắn là kịp bắt lấy dây đeo camera.

 

Bầu trời đã sáng rõ, nhưng nhiệt độ vẫn không tăng nhiều. Gió biển liên tục thổi, nhưng lại làm người ta cảm thấy càng ngày càng nóng lên.

 

Lòng bàn tay Trình Song đổ mồ hôi, không biết nên đối diện với Giang Minh Viễn như thế nào, cô cảm thấy bối rối, không biết phải nói gì.

 

Nói gì bây giờ? Hỏi anh chụp lén cô có phải là vì thích cô không? Nếu không phải thì sao? Nếu anh chỉ chụp chơi thôi thì thật xấu hổ.

 

Trong tiềm thức, Trình Song chưa từng nghĩ rằng Giang Minh Viễn sẽ thích cô. Đây dù là thế giới trong truyện, nhưng cô không phải là nữ chính. Làm gì có chuyện hoàng tử yêu cô bé lọ lem xảy ra với cô?

 

Cô tự thuyết phục bản thân rằng mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng vẫn còn chút thắc mắc trong lòng. Khi trả lại camera, cô giả vờ hỏi một cách nhẹ nhàng: “Tại sao anh lại luôn chụp tôi?”

 

Giang Minh Viễn nhận lại camera từ tay cô, chạm vào đầu ngón tay hơi lạnh của cô, anh nhìn Trình Song một cái, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và trả lời: “Vì đẹp, nên tôi chụp.”

 

Trình Song cảm thấy tim đập mạnh, mặt cô ửng đỏ. Nhiệt độ xung quanh dường như tăng lên, không khí dần trở nên ái muội. Cô trộm liếc nhìn Giang Minh Viễn, thấy anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt họ giao nhau, cảm giác nhiệt tình càng sâu.

 

Không khí thật thích hợp để thổ lộ, nhưng cả hai chưa kịp nói gì thì bị một tiếng gọi nhỏ làm gián đoạn.

 

Tinh Tinh, đi cùng ba mẹ để ngắm mặt trời mọc, dù thấy cảnh đẹp nhưng cũng cảm thấy đói bụng. Bé con đợi một hồi lâu mà chưa thấy ai nói gì về việc đi ăn, bé có chút nghi hoặc và đói bụng, liền kéo váy Trình Song: “Mẹ ơi, khi nào chúng ta đi ăn cơm?”

Bình luận

54 bình luận

  • Sao nhớ mấy tập trước n9 đi tiệc mặc nguyên bộ trắng nhỉ, giờ lại chỉ mặc quần đen

    Thuy Tran 2 ngày trước · Trả lời

  • Truyện khá nhẹ nhàng dễ thương nhưng mà vẫn bị một số lỗi về cách dùng xưng hô cũng như cách dịch và chính tả. Mong ở truyện sau bên mình sẽ cải thiện thêm nha

    Bibo 1 tuần trước · Trả lời

  • Từ chương 8x truyện bị lỗi quá. Chữ mình bị thay bằng chữ tôi, đọc nghe kì kì. Tinh Tinh bị đổi giới tính luôn. Từ cậu bé chuyển thành cô bé. Bạn xem lại nhé

    Um-um 1 tuần trước · Trả lời

  • truyện đọc rất dễ thương, thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

  • mà sao người khác xưng tôi mà na9 lại xưng ta vậy ạ

    harimoto 1 tuần trước · Trả lời

  • xưng hô của mẹ na9 với na9 phải là mẹ con chứ nhỉ sao thấy toàn xưng hô ta con nghe xa cách cx có chỗ lỗi nx là mẹ na9 xưng ngươi nếu bn rảnh thì có thể sửa nha

    harimoto 1 tuần trước · Trả lời

    • 1 phần là vì mẹ con họ thực sự là xa cách. thứ hai là có thể gia tộc ngta giàu quá nên cách xưng hô kiểu quy củ quy tắc. Mình thấy nhà dịch đều dịch cho xưng hô "ngài" với người lớn trong nhà cả, ko chỉ riêng bà mẹ. Nếu muốn chuyển ngữ cho mượt thì phải cân nhắc nhìu yếu tố khác nữa, có thể nhà dịch phải nghiên cứu thêm, sẽ mất thời gian từ từ sửa dần. Mình thấy chữ "ngài" cũng tạm chấp nhận được. ko sao cả.

      Vick 1 tuần trước · Trả lời

    • Không phải đâu bạn. Tiếng Trung đại từ chỉ ngôi 1 chỉ có 我 /wǒ/, ngôi 2 nếu xưng bình thường là 你 /nǐ/, xưng kính trọng (như kiểu kính ngữ với người lớn tuổi hay người có chức vụ cao hơn)thì là 您/nín/ (là chữ nǐ mà có thêm bộ tâm ở dưới á). Cũng như tiếng anh chỉ có I vs you vậy, nên nếu chuyển ngữ về tiếng mình thì có thể uyển chuyển xưng mẹ - con cho phù hợp. Chứ chữ ngài thật ra là do phần mềm nó dịch theo cái từ kính ngữ đó, vì nó không phân biệt mình dùng cho ai. Mình thấy nhà dịch bị sót khá nhiều đại từ chưa sửa lại cho phù hợp. Có thể do sót lỗi hoặc chưa quen dùng từ theo ngữ cảnh.

      Belle Bell 1 tuần trước · Trả lời

  • Nhắn tin mà ad ghi nhầm thành nanh tin rồi

    Conmeobeo 1 tuần trước · Trả lời

  • tiếp đi sốp ơi, ngày vào web chục lần lun ớ

    Én nè 1 tuần trước · Trả lời

  • Huhu yêu chủ sốp qtqđ 😍 Truyện hay qaaaa

    Ngọc 1 tuần trước · Trả lời

  • Shop năng suất quá đi mất

    tnae🌿 1 tuần trước · Trả lời

Loading...