Chạm để tắt
Chạm để tắt

A NGU CỦA LIỄU GIA - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-09 17:41:22
Lượt xem: 890

Ta cam chịu nhắm mắt lại, Thẩm Nam Ẩn đột nhiên ném ra chuôi kiếm chưa từng rời khỏi người ra, chuôi kiếm trúng vào cổ tay của Bùi Hằng.

 

Bùi Hằng buông lỏng tay, đao rơi xuống đất.

 

Ta bị Thẩm Nam Ẩn kéo về phía sau.

 

Giống như lần đầu gặp mặt.

 

Nhưng lần này ta không ở đó chờ hắn nữa.

 

16.

Lợi dụng lúc hỗn loạn, ta lặng lẽ rời khỏi đám đông.

 

Lần đầu tiên vào cung nên ta không tìm được đường.

 

Sau khi đi vòng qua vài hành lang, ta bị một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, cả người lộng lẫy, tầm tuổi ta chặn lại.

 

“Ngươi chính là kỹ nữ đã cứu mạng Nam Ẩn ca ca sao?”

 

"Thẩm ca ca rất thích ngươi đó, nghe kể huynh ấy còn nói muốn cưới ngươi trong lúc say."

 

Khoé môi nàng ấy nở một nụ cười.

 

"Ngươi đừng sợ, bổn công chúa tới đây là đặc biệt muốn cảm ơn ngươi."

 

Ta lập tức biết, nàng ấy chính là tiểu công chúa được hứa hôn cho Thẩm Nam Ẩn.

 

Nàng ấy đưa ta đến Ngự Hoa Viên và đặt hai chiếc hộp trước mặt ta.

 

“Hai phần lễ vật này, ngươi có thể chọn một phần mang đi.”

 

Một hộp là xiêm y cưới màu hồng của thê thiếp và khế đất nhà ở kinh thành.

 

Hộp còn lại đựng sổ lương tịch, giấy thông hành và tiền vàng.

 

Tiểu công chúa hỏi ta: “Ngươi có biết vì sao Bùi gia lại bại không?”

 

Ta cung kính quỳ xuống: “Bởi vì Bùi gia không nhìn rõ vị trí của mình, bọn họ cho rằng một khi trèo lên cành cao, chính là thực sự ở trên vạn người, cho nên mới nghĩ đến những thứ không nên nghĩ tới."

 

Tiểu công chúa hài lòng mỉm cười: “Ngươi hiểu được thì tốt, ngươi thông minh hơn người nhà họ Bùi nhiều, sẽ sống lâu hơn bọn họ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/a-ngu-cua-lieu-gia/chuong-13.html.]

 

"Hai phần thưởng này ngươi có thể chọn một, ngươi là người hiểu chuyện, không cần ta dạy ngươi đúng không?"

 

Ta dập đầu lạy ba lần và mang chiếc hộp thứ hai đi.

 

Ta rất biết ơn công chúa, mặc dù trong mắt của nàng ấy cũng thể hiện sự khinh thường của bậc bề trên.

 

Nhưng những thứ nàng ấy cho ta, đều là thứ ta hằng mơ ước.

 

Ta có lương tịch để trở về nhà, số tiền này đủ để nuôi sống ca ca và mẫu thân đến nửa đời sau.

 

Còn kinh thành, ta vốn không muốn nán lại.

 

Về phần Thẩm Nam Ẩn, hắn đã giúp phụ thân ta một lần, ta cũng đã cứu hắn một lần.

 

Bọn ta coi như huề nhau.

 

17.

Ta cầm khúc xương cổ kia và trở về quê nhà.

 

Khi về đến nhà đã là cuối xuân, trên phần mộ của phụ thân đã mọc cỏ non.

 

Chân của ca ca gần như đã bình phục, cơ thể của mẫu thân cũng đã khỏi bệnh, có thể ngồi dậy được rồi.

 

Ca ca kể rằng huynh ấy đã dùng số tiền ta để lại chôn cất phụ thân, nuôi sống mẫu thân, sau đó đi làm việc vặt ở một trường tư thục, mượn cơ hội học tập, chuẩn bị thi khoa cử.

 

"A Ngu, ca ca vô dụng, để muội phải bán thân đổi lấy tiền, nuôi sống huynh và mẫu thân. Huynh nhất định sẽ dùng năng lực của mình đứng ở vị trí cao hơn, bảo vệ muội và mẫu thân đến hết đời."

 

Ta chôn khúc xương cổ trong mộ của phụ thân, minh oan cho ông rằng ông không kẻ đào binh.

 

Ta dùng số tiền mang về để mở một y quán nhỏ, vừa kiếm tiền, vừa chu cấp cho ca ca thi cử.

 

Ca ca rất nỗ lực, chẳng bao lâu đã đỗ tú tài.

 

Ba năm sau vào kinh tham gia kỳ thi khoa cử, đỗ Thám Hoa đầu bảng chỉ trong một lần.

 

Khi nhận được tin báo, mẫu thân vui mừng đến nỗi đêm đó bà ăn được ba bát cơm, có thể đứng dậy vịn tường đi lại.

 

Ca ca nhờ người truyền tin về, muốn đưa bọn ta vào kinh.

 

Ta từ chối, cơ thể của mẫu thân không chịu nổi sự giày vò nữa. Khoảng thời gian còn lại ta chỉ muốn chăm sóc mẫu thân thật tốt.

Loading...