Chạm để tắt
Chạm để tắt

A NGU CỦA LIỄU GIA - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-09 17:39:03
Lượt xem: 1,004

Ta không đòi hỏi gì nhiều, chỉ muốn nhìn thấy Bùi Tướng quân rớt đài, mang theo xương cổ của phụ thân về nhà, như vậy là đủ rồi.

 

Vết thương của Thẩm Nam Ẩn đang dần hồi phục.

 

Ta cũng bắt đầu lên kế hoạch cho bước tiếp theo.

 

Bùi Tướng quân là một kẻ vô tích sự.

 

Ông ta đứng ở vị trí cao nhưng lại chẳng có gì để cống hiến, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn nên mới tập hợp tất cả những người mà ông ta cho là có năng lực vây quanh mình.

 

Loại người như thế này, chỉ cần bắt đầu kiêu ngạo, bắt đầu không nhận ra sự kém cỏi của bản thân, thì sẽ từng bước đi đến hướng tự hủy hoại bản thân.

 

Giống như lúc ở nhà, đứa cháu trai nhà bà Vương bên cạnh, cái gì cũng không biết nhưng lại được bà Vương khen ngợi đến nỗi vô cùng ngạo mạn.

 

Về sau, hắn ta thật sự cho rằng mình toàn năng, lên núi khiêu chiến mãnh hổ, bị móng vuốt đập nát não.

 

Ta bắt chước dáng vẻ dỗ dành đứa cháu trai nhỏ của bà Vương, tìm mọi cơ hội để khen ngợi Bùi Tướng quân mỗi ngày.

 

Đúng như dự đoán, ông ta ngày càng trở nên kiêu ngạo. Có lần trong cơn say, thậm chí ông ta còn thốt ra những lời đại nghịch bất đạo trước mặt mọi người.

 

"Đương kim bệ hạ là cái thá gì chứ, không có Bùi gia ta đi chinh phục thiên hạ, hắn cũng chẳng là gì cả!”

 

"Bùi gia ta là công thần khai quốc, ta là hậu duệ duy nhất của Bùi gia, ta mới là người xứng đáng ở địa vị cao!"

 

Toàn quân xôn xao, có người nhanh chóng bịt miệng ông ta lại và đỡ ông ta xuống dưới.

 

Ta đứng đằng sau đám đông, quan sát cuộc hỗn loạn này.

 

Đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn ra ôm lấy eo ta, trở tay vác ta lên vai rồi mang đi.

 

Ngửi thấy mùi mực thoang thoảng hòa lẫn với mùi m.á.u tanh quen thuộc, ta không giãy dụa.

 

Thẩm Nam Ẩn đã bình phục từ lâu, mấy ngày nay ta cố ý đi theo Bùi Tướng quân để hắn trông thấy.

 

Lần nào cũng trông thấy ánh mắt rực cháy của hắn.

 

Đêm nay cuối cùng hắn cũng không thể chịu nổi nữa.

 

Hắn bế ta về lều trại của mình và ném ta lên chiếc giường êm ái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/a-ngu-cua-lieu-gia/chuong-11.html.]

 

"Liễu A Ngu, ta thực sự đã đánh giá thấp ngươi."

 

14.

Hắn cởi từng nút quần áo rồi ném xuống đất.

 

“Nghe nói ngươi ở trong lều của tướng quân rất vui vẻ, mỗi đêm đều có thể nghe được âm thanh của ngươi.”

 

"Sao vậy, ta không xứng để ngươi hầu hạ sao?"

 

"Ngươi hầu hạ tên Bùi Hằng kia giỏi như vậy, bây giờ cho ta xem ngươi có năng lực gì đi."

 

Hắn nói rồi bước tới xé toạc áo ngoài của ta.

 

Ta không chống cự, chỉ nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ.

 

Vạt áo bị hắn xé ra một nửa, để lộ bả vai đầy những đường sọc tím sẫm.

 

Tay hắn run run: "Đây là cái gì?"

 

Ta giàn giụa nước mắt nhìn hắn: “Là vết hằn của độc.”

 

"Ta trở thành kẻ thử thuốc của ông ta. Mỗi đêm, ông ta sẽ đưa cho ta nhiều loại độc dược khác nhau và xem ta tự cứu mình.”

 

"Độc đã giải, nhưng vết hằn của độc khó tan."

 

Như thế đã đủ cho ngươi lý do hay chưa?

 

Hắn hít một hơi thật sâu, khóe mắt bắt đầu ửng đỏ.

 

Hắn khép quần áo của ta lại, ném bộ da sói tuyết cho ta, mặc quần áo vào, bước ra hỗn loạn đi ra khỏi lều.

 

Ta lặng lẽ đi theo.

 

Trong góc lều trại, ta nhìn thấy hai bóng người, một là hắn, còn người kia là phó tướng.

 

"Ngươi đã hứa với ta là sẽ không làm tổn thương nàng ấy!" - Giọng hắn trầm xuống, cố đè nén tức giận.

 

"Đau lòng sao? Không phải ngươi đã sớm nhìn ra nàng ta đến để báo thù Bùi Hằng, nên muốn dùng nàng ấy làm quân cờ bên cạnh Bùi Hằng sao? Từ lúc ngươi bày mưu tính kế ép nàng đến bên Bùi Hằng, chẳng phải nên nghĩ đến điều này sao?"

 

Loading...