Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

1001 cách xử lý Trà Xanh - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-09 16:48:14
Lượt xem: 1,547

Tôi mở WeChat và nhắn tin cho Tống Lâm Đình:

Cô gái 18 tuổi đang cười cười: Trình phu nhân bảo em nói với anh, tối nay đến nhà em ăn cơm, anh nhớ gọi cả Miên Ngôn Hành theo nhé.

L.: Ừ, xong việc anh sẽ qua đón em.

Cô gái 18 tuổi đang cười cười: Được.

Tôi vừa nhắn tin xong thì thấy Tổng Giám đốc Phạm dẫn một người vào văn phòng của tôi. Tôi nhìn lại thì hơi ngạc nhiên: Ồ! Đây chẳng phải là cô bạn gái “trà xanh” ngây thơ của thằng nhóc nhà tôi đấy sao!

Tổng Giám đốc Phạm sắp xếp chỗ ngồi cho Phạm Nghệ và kéo tôi sang một bên: “Chị Miên, con gái tôi muốn đến đây thực tập để tích lũy kinh nghiệm. Nghệ Nghệ nói rằng con bé rất ngưỡng mộ chị, mong chị Miên có thể giúp đỡ cháu nó nhiều hơn.”

“Thực tập? Cô nhóc này mới học năm hai mà?”

Tổng Giám đốc Phạm gãi đầu: “Con bé tự đề xuất, tôi nghĩ bây giờ cho nó trải nghiệm cũng khá tốt đấy chứ.”

Tôi liếc nhìn Tổng Giám đốc Phạm rồi lại nhìn Phạm Nghệ: “Được thôi. Nhưng tôi nói trước nhé, lão Phạm, tôi luôn đối xử rất công bằng, cũng sẽ không vì thân phận đặc biệt mà nương tay với cô nhóc đấy đâu.”

Tổng Giám đốc Phạm cười hề hề gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Tiễn Tổng Giám đốc Phạm đi, tôi vừa quay lại bàn làm việc thì thấy Phạm Nghệ bưng một cốc cà phê tiến lại gần mình.

Phạm Nghệ đặt cốc cà phê lên bàn tôi, đôi mắt to tròn lấp lánh: “Chị ơi!”

“Dừng lại, dừng lại, tôi không phải chị của cô. Ở công ty, tôi khuyên cô nên gọi tôi là Giám đốc Miên thì hơn.” Tôi nghiêm mặt.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Phạm Nghệ có vẻ tủi thân: “Ngôn Hành cũng gọi chị như vậy, Nghệ Nghệ cứ nghĩ...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/1001-cach-xu-ly-tra-xanh/chuong-3.html.]

Tôi mỉm cười không thật lòng, liếc nhìn cô ta: “Ngôn Hành nào? À, là cái thằng nghịch tử đã bị loại ra khỏi gia đình chúng tôi đấy à? Cô đừng có mà lợi dụng quan hệ họ hàng với tôi ở đây.”

“Nhưng Nghệ Nghệ thấy chị Miên rất gần gũi, giống như chị gái của Nghệ Nghệ vậy. em cứ nghĩ chị Miên cũng có cùng suy nghĩ.” Cô ta ấm ức nói.

Gần gũi? Lúc cô dùng WeChat của thằng ranh kia để xóa bạn bè với tôi, sao lúc đó cô không cảm thấy gần gũi đi?

Tôi tiếp tục nói: “Nếu đã đến để học hỏi, thì hãy giống như tất cả các thực tập sinh khác, bắt đầu bằng cách tổng hợp lại các kế hoạch thiết kế của công ty trong một năm qua. Nộp cho tôi trước thứ Sáu.”

Phạm Nghệ mím môi: “Vâng, Giám đốc Miên.”

 

“Khoan đã” Tôi gọi Phạm Nghệ lại. “Cảm ơn Phạm tiểu thư đã có lòng, nhưng tôi không thích uống cà phê, làm ơn mang đi luôn nhé.”

Phạm Nghệ khựng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô ấy cầm cốc cà phê lên và nhanh chóng rời đi.

Tôi không quan tâm đến cô nàng “trà xanh” này nữa, tập trung trở lại vào công việc.

Khoảng bốn giờ rưỡi chiều, văn phòng đột nhiên xôn xao.

Người mà bình thường cả tám trăm năm mới thấy một lần lại xuất hiện tại công ty— ông chủ Trình, người vẫn giữ vẻ lười biếng thường thấy, nhưng lần này lại mặc đồ trang trọng, hiếm thấy. 

Anh ta bước vào phòng làm việc và vỗ tay: “Các đồng nghiệp ở phòng thiết kế! Tôi vừa nhận một dự án lớn: Chúng ta sẽ hợp tác với viện nghiên cứu của Đại học Nam để quảng bá sản phẩm mới của họ. Một lát nữa, người phụ trách từ Đại học Nam sẽ đến, Tiếu Tiếu, cô nhớ dẫn người đi đón họ nhé.”

Nói xong, lão Trình còn nháy mắt với tôi một cách cực kỳ ám muội, cực kỳ trơ trẽn.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cơn tức muốn đánh anh ta: “Tôi hiểu rồi.” 

Sau khi ông chủ Trình rời đi, không biết từ lúc nào Phạm Nghệ đã đứng sau lưng tôi, cô ta mềm mỏng nói: “Giám đốc Miên, em có thể đi cùng chị không?”

Loading...