Chạm để tắt
Chạm để tắt

10 KIẾP CHỜ NÀNG - 12

Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:02:31
Lượt xem: 759

Đến trường quay, Tiểu Đào mới nghiêm túc nói: "Vừa rồi cô bé đó đang quay video, em thấy chắc chắn có chuyện gì đó mờ ám."

 

"Bị quay video sẽ thế nào?" Từ hành động của Tiểu Đào, ta nhận ra có thể mọi chuyện sẽ rất nghiêm trọng.

 

"Không sao đâu, nương nương. Người cứ yên tâm quay phim. Có lẽ chỉ là fan cuồng thôi, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn."

 

Tiểu Đào an ủi ta, nhưng cuộc nói chuyện bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của đạo diễn.

 

"Tiểu Lý, cô đến sớm đấy." Đạo diễn đi ngang qua, chào hỏi và đưa cho ta một cốc trà sữa: "Mẹ của Cố Bình gọi đồ cho cô đấy, uống xong rồi quay lại làm việc nhé."

 

Ta cầm ly trà sữa mát lạnh, lắc lư trước mặt Tiểu Đào. Nàng ta há hốc miệng kinh ngạc: "Nương nương! Đây là... gặp mẹ chồng rồi đấy à!"

 

"Đúng vậy!" Ta đắc ý uống một hơi hết nửa ly trà sữa, rồi nhanh chóng chuẩn bị cho cảnh quay.

 

Lần đầu tiên ta phải mặc trang phục hở hang trước mặt mọi người, thật sự có chút không thoải mái.

 

May mắn là cảnh quay diễn ra trong một bồn tắm, hơi nước bốc lên mờ mịt, mọi người chỉ có thể nhìn thấy phần thân trên của ta.

 

Theo kịch bản, trước khi ta và Cố Bình động phòng, gian thần do Trình Tử Lâm thủ vai xông vào. Ta sẽ cố gắng chống cự, cuối cùng được Cố Bình cứu.

 

Ta đã thuộc lòng kịch bản, chỉ còn chờ bắt đầu trong bồn nước nóng.

 

Không biết có phải do thời tiết hay do nước nóng hay không, mà cảnh vật trước mắt dần trở nên mờ ảo, cảm giác buồn ngủ ập đến. Dù đạo diễn đã hô bắt đầu, nhưng mí mắt ta nặng trĩu, không thể nào kiểm soát được.

 

Càng lúc, ta cảm thấy Trình Tử Lâm lại gần, cuối cùng hắn nắm lấy áo ta, ghé sát thì thầm: "Chị Lý, đến lượt chị rồi..."

 

Nhưng cơ thể ta nặng nề, không nhúc nhích nổi, và vì cú chạm của Trình Tử Lâm, ta trượt xuống nước.

 

"Đạo diễn! Cô ấy có gì đó không ổn!"

 

Trình Tử Lâm là người đầu tiên nhận ra sự bất thường, nhanh chóng kéo ta lên khỏi bồn, cứu thoát khỏi tình trạng suýt c.h.ế.t đuối.

 

Mọi người xung quanh lập tức xúm lại thành một đám đông.

 

Ngày hôm đó, ta được đưa vào bệnh viện trong tình trạng mất ý thức.

 

Bác sĩ phát hiện trong cơ thể ta có một lượng lớn thuốc ngủ.

 

Tiểu Đào khóc đỏ cả mắt, không ngừng tự trách: "Lúc đó mà em ngăn chị lại thì tốt rồi. Em có thể mua trà sữa mà, đâu cần uống của họ..."

 

Ta nhìn căn phòng bệnh trắng toát, trống trải, trong đầu trống rỗng.

 

Mẹ của Cố Bình không thích ta sao?

 

Tại sao lại hạ thuốc ta?

 

"Cố Bình đâu rồi?"

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Tiểu Đào dụi mắt: "Sau khi xảy ra chuyện, anh ấy và Trình Tử Lâm đến đồn cảnh sát, vẫn chưa quay lại."

 

Ta nhắm mắt lại, cảm thấy đầu óc rối bời.

 

Theo lời bác sĩ, may mà rửa ruột kịp thời, nếu không ta có thể đã c.h.ế.t vì quá liều thuốc ngủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/10-kiep-cho-nang/12.html.]

Tiểu Đào sợ ta buồn, nên đưa điện thoại cho ta chơi.

 

Ta nằm trên giường, không hiểu sao lại nhấn vào bảng xếp hạng tìm kiếm nóng.

 

Ngay lập tức, ta thấy tên mình.

 

"Lý Mộ ngoại tình."

 

Ta giật b.ắ.n người, ngồi bật dậy, nhấp vào đọc và phát hiện ảnh chụp ta và Cố Bình cùng với hình Trình Tử Lâm bế ta chạy đến xe cấp cứu đều bị đăng lên đó.

 

"Tiểu Đào... đây là cái gì?" Ta ngơ ngác đưa điện thoại cho Tiểu Đào xem.

 

Mặt nàng lập tức tái mét, giật lấy điện thoại, nhét vào túi: "Không sao đâu, nương nương. Bọn họ nói bậy thôi. Điện thoại tệ quá, tự bật thông báo lung tung!"

 

"Ồ, được rồi." Ta lặng lẽ trùm kín chăn, hỏi: "Cố Bình khi nào sẽ về?"

 

"Em... em đi giục Trình Tử Lâm đây!" Tiểu Đào nói xong thì vội vàng chạy biến.

 

Căn phòng trở lại yên tĩnh, ta nằm im không nhúc nhích, cuối cùng thở dài, kéo chăn trùm kín đầu.

 

16

 

"Quý phi, Hoàng thượng đối đãi với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại báo đáp ngài như thế sao?"

 

"Tư thông với kẻ khác, tội này không thể dung thứ, cả gia tộc ngươi đều phụ thuộc vào quyết định của ngươi."

 

"Nếu không làm, tại sao hắn lại chỉ đích danh ngươi?"

 

"Quý phi, Hoàng thượng đã đích thân hạ lệnh đưa ngươi vào lãnh cung, mời ngươi đi."

 

...

 

Những hình ảnh trong quá khứ ập đến, khiến ta lạnh toát, cuộn tròn lại.

 

Tin đồn g.i.ế.c người, không ngờ sau hàng ngàn năm, sức mạnh của nó còn lớn hơn nữa.

 

Cảm giác như có những con quái vật hung dữ đang ẩn mình sau màn hình, la hét muốn xé nát ta.

 

"Tôi xin WeChat của cô ta mà cô ta không cho, nghĩ mình cao quý lắm sao? Được diễn với anh trai chúng tôi đúng là tổ tiên cô ta tích đức rồi."

 

“Tôi đã gặp cô ta ngoài đời, đúng là loại lẳng lơ, ánh mắt đưa tình với tất cả các diễn viên nam trong đoàn phim."

 

"Dân quê, chưa từng thấy thành phố lớn, không biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ. Loại này chắc không có cha mẹ. Nghe nói còn quát tháo nhân viên đoàn phim."

 

"Trời ơi, cô ta có biết chút kiến thức sống nào không? Cả cách rút ống hút cũng không biết, không biết dùng WeChat, đúng là đồ ngu."

 

"Lần đầu tiên tôi thấy bạo lực mạng, hy vọng cô ta c.h.ế.t đi."

 

...

 

Một đời người mà phải chịu đựng hai lần bạo lực tin đồn, liệu có thể được xem là "người được chọn" không?

 

Ta nắm chặt mép chăn, liên tục lau nước mắt, cuối cùng vì khóc quá nhiều mà nghẹt thở, buộc phải mở chăn ra.

 

Loading...