Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Hối hận còn kịp không? - Chương I

Cập nhật lúc: 2024-07-06 10:41:45
Lượt xem: 636

01.

Đứng trước cửa phòng bệnh

Tay tôi nổi đầy mụn nước vì nấu cháo.

Sau khi Cố Thời Đình phục hồi thị lực, anh ta cần ăn thanh đạm trong một khoảng thời gian, mà tôi, để giúp hắn phục hồi trí nhớ, liền nấu cho hắn ăn hàng ngày.

Mà hắn vẫn luôn như trước đây, đối với lời tôi nói luôn khịt mũi coi thường.

"Cô biết nấu ăn?"

"Chỉ là một người bảo mẫu mà thôi, cô lấy tư cách gì mà quản tôi như bạn gái tôi vậy? Ai cho cô mặt mũi này?"

Dưa ngọt ngày hè

"Minh Uyển, cô đừng lừa dối chính mình, thậm chí là tin nó nữa?"

Tôi bàng hoàng nhìn anh ta trong cơn hoảng hốt.

Có thể được hầu hạ cho thái tử gia, là điều mà rất nhiều người thậm chí không dám nghĩ tới, đương nhiên trong đó có tôi.

Nhưng rõ ràng, trong suốt 3 năm chăm sóc anh ta, chính hắn là người chủ động tiếp cận tôi.

Đôi mắt phải bịt băng, anh ta mò mẫm nắm lấy tay tôi, khẽ cười:

"Em cho rằng mình không nói thì tôi sẽ không biết em bị phỏng sao? Tiếng kêu nhỏ như muỗi kia của em, tôi đều nghe thấy."

"Tay mềm thế này, làm sao có thể xoa bóp cho tôi thoải mái như vậy?"

Anh ta đối với tôi ngày càng trở nên mập mờ.

Tôi đỏ mặt.

Sau đó, tôi tìm mọi cách cự tuyệt những ám chỉ của anh ta, chỉ muốn yêu anh ta một cách đơn thuần chứ không lấy ân tình chăm sóc này mà ép buộc, càng không muốn hắn trở nên khó xử khi nói ra những lời này vào thời điểm này.

Cuối cùng Cố Thời Đình thất vọng nói: "Em là ghét bỏ tôi bị mù sao? Uyển Uyển."

Trái tim tôi lập tức đau nhói.

Bây giờ, tất cả những thứ đó đã trở thành vũ khí sắc bén để hắn đ.â.m tôi dữ dội.

02.

Tôi đã bị lạc và chạy trốn.

Tôi đã quen với việc mất đi lòng tin mỗi ngày, sau đó lại nuốt ngược nước mắt vào trong, nhặt lại sự tự tôn cùng tình yêu của mình, cùng hắn đối mặt một lần nữa.

Không nghĩ tới việc quay về lấy phích cắm nước ban nãy để quên lại có cơ hội được nghe những lời này từ hắn.

03.

Tôi mở cửa.

Sầm Thanh, một cô bé xinh đẹp và thanh tú, đang ghé vào giường bệnh của Cố Thời Đình mà nở một nụ cười ngọt ngào với anh ta.

Khi cô ta nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại và nhìn thấy tôi. Vẻ mặt cô ta đơ ra một lúc, rồi tiếp tục cười tươi như hoa.

Như đang nói — “ Tôi không biết cô có nghe thấy không, nhưng vậy thì sao?”

Mà Cố Thời Đình.

Chính là cùng một dạng với cô ta.

Hắn trầm tư một lát, sau đó nói: "Không cần lấy nữa, ngày mai cũng không cần đi làm, đám ruồi ở nhà còn tốt hơn cô!"

Hóa ra trong lòng anh cũng có cùng suy nghĩ với Sầm Thanh.

Tuy không thể tự mình nhìn mặt mình.

Nhưng tôi biết mặt tôi đang vô cùng tái nhợt.

Tôi không quan tâm mình có thể trở thành Cố phu nhân và ở bên Cố Thời Đình trong tương lai hay không, tôi chỉ muốn hỏi, tình bạn ba năm đó là thật hay chỉ là tôi đơn phương thôi?

Tôi run rẩy đứng thẳng dậy, nhìn vào ánh mắt hờ hững và giễu cợt của Cố Thời Đình, nói: “Tôi chỉ muốn chúc mừng anh, cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy những chiếc lá phong đỏ rực trở lại.”

Khi Cố Thời Đình bị mù, hàng năm tôi đều dẫn anh ta đến Hương Sơn để nhìn lá phong đỏ.

Anh ta nói rằng sợ mình sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.

Tôi cố chấp kéo anh ta từ dưới đất lên xe lăn, xoa xoa cổ tay sắp đứt của mình nói: “Cố Thời Đình, anh nhất định có thể nhìn thấy lần nữa.”

Tôi đã từng tin rằng anh ta sẽ bình phục và chúng tôi có thể ở bên nhau.

Vẻ mặt của Cố Thời Đình vỡ vụn trong giây lát.

Tôi buông bình thủy điện, cúi đầu chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh của Cố Thời Đình.

Một giọng nói phát ra từ phía sau:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-hoi-han-con-kip-khong/chuong-i.html.]

"Anh vừa nói là cô ta liền từ bỏ à?"

“Có từ bỏ hay không, có gì khác biệt không?” Giọng nam lạnh lùng truyền ra, “Mặt dày mày dạn, kết quả chính là như vậy?”

Sầm Thanh cười đến bị sặc mà ho.

Cùng nhau cười đùa nghiêng ngả, cả hành lang đều nghe thấy.

Như một mũi tên lạnh xuyên qua tim tôi.

Tôi lững thững bước đi, cuối cùng tự cười giễu bản thân mình.

04.

Về đến nhà, trong lúc ăn cơm, cổ tay tôi lại ẩn ẩn đau.

Sau khi dọn dẹp xong việc nhà thay cho mẹ, tôi đến một căn phòng nhỏ của riêng mình trong Cố gia, một bên nghe theo các bác sĩ Trung y chườm lạnh cho cổ tay, một bên tìm hiểu tư liệu về việc ra nước ngoài.

Vết thương ở cổ tay là lúc chăm sóc Cố Thời Đình mà bị, vốn chẳng thể lành lại được.

Mà ba năm trước, vì lo cho hắn mà tôi đã bỏ lỡ lời mời học tập tại một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, bây giờ chính là không còn cơ hội nữa rồi.

Tôi đăng ký thi ngoại ngữ và chuẩn bị hồ sơ chuyên môn đến nửa đêm.

Cho đến khi Cố phu nhân đến gõ cửa nhà tôi.

"Minh Uyển, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Sắc mặt của bà ấy không được tốt lắm.

Có lẽ do tin đồn gần đây trong giới, người ta nói rằng Cố Thời Đình là người bội bạc. Năm đó, cả nhà họ Cố đều muốn từ bỏ anh ta, bản thân Cố phu nhân sức khỏe không tốt phải ra nước ngoài dưỡng bệnh, kẻ thứ ba liền đem đứa con ngoài giá thú của mình về Cố gia ở.

Chính tôi đã mang Cố Thời Đình trở về từ địa ngục.

Bây giờ, anh ta lại muốn kết hôn với Sầm Thanh.

Chính là hận anh ta không phân rõ giới hạn với tôi ngay từ đầu.

"Đây là một trường đại học ở Australia, sau khi học xong cô có thể đi làm ở học viện này, phúc lợi cả đời cũng không tệ, tốt nhất đừng quay lại đây nữa."

Cố phu nhân tỏ vẻ thờ ơ, nhìn tôi lần cuối và mỉm cười.

"Minh Uyển, tiền của mẹ cô kiếm được cả đời cũng không thể cho cô theo học trường này, làm người thì phải biết đủ."

Tôi hít vào, "Hãy cho tôi chút thời gian, tôi liền đi đến một đất nước khác với ngôi trường mà mình muốn học."

"Tùy cô."

"Tôi không thể để cho Thời Đình lại hối hận, đi tìm cô một lần nữa."

"Cô mau đi đi."

Tôi cười rất khó coi, “Năm đó tôi ở lại chăm sóc anh ta, từ bỏ cả môi trường học tập yêu thích của mình…”

“Tôi biết mẹ con tôi nợ cô, nhưng không phải cái gì cô muốn tôi cũng có thể cho.” Cố phu nhân nhìn tôi như con kiến, tỏ vẻ cao quý, đẩy cuốn hộ chiếu đến trước mặt tôi “Tựa như, cô muốn ở bên Thời Đình … cô xứng sao?"

Tôi nhìn bà ta, không nhúc nhích.

Người này và người phụ nữ năm đó vừa từ nước ngoài trở về liền ôm tôi còn muốn quỳ xuống cảm ơn, giống như hai người khác nhau vậy.

Cố phu nhân hít một hơi thật sâu, đi ra ngoài, "Ngủ sớm đi, Minh Uyển, một tuần nữa cô sẽ lên máy bay."

05.

Hai ngày sau.

Cố Thời Đình đã được xuất viện.

Bệnh của mẹ tôi không đơn giản, hôm nay tôi đến bệnh viện nhận bệnh lý của bà, u... ác tính.

Tôi trở về Cố gia trong sự bàng hoàng.

Cố Thời Đình cởi bỏ chiếc áo bệnh nhân đã mặc mấy năm nay, tinh thần vô cùng phấn chấn, dáng người cao gầy đứng giữa phòng khách, một tay đan vào ngón tay của Sầm Thanh, tay kia đút vào túi quần, ánh mắt coi thường xung quanh.

Thấy tôi bước vào, anh ta cười giễu cợt, rồi lại hồi phục vẻ mặt lạnh lùng:

"Ai cũng có thể tự tiện ra vào sảnh chính sao?"

"Là bảo mẫu thì chỉ nên làm tốt chức trách của mình, đừng tự coi mình là chủ."

Tôi chợt thấy đau nhói trong tim.

Chợt nhớ lại lúc vào phòng bệnh, tôi thấy mẹ đang đọc một tờ giấy gì đó, không biết là xem tin tức gì mà mắt đỏ hoe, môi mím chặt run run như cố kìm nước mắt.

Tôi là được di truyền tính cách của bà, dịu dàng và nhẫn nhịn, không nói nhiều.

Lúc này tôi ngẩng đầu lên nhìn Cố Thời Đình, một hai giây sau mới nhẹ giọng nói: "Lấy tình cảm của mình trao cho người bảo mẫu mới chăm sóc mình được hai lần, tình yêu của anh quả thật rất rẻ tiền, Cố Thời Đình."

Loading...