Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Duyên đã định - Chương I

Cập nhật lúc: 2024-07-08 12:21:12
Lượt xem: 353

01.

Tôi cười như điên.

Không chỉ xuyên thành một nữ phụ độc ác mà còn là một người mẫu trẻ tuyến 18.

Giá trị kinh nghiệm đầy mình.

Nguyên chủ lăn lộn trong giới sáu năm, nhưng cái gì cũng không có.

Vốn xinh đẹp nhưng lại thích tìm đường c h ế t, là điều mà người đại diện thường phàn nàn.

Người đại diện đã liên lạc với cô ấy về một bữa tiệc tối, nào ngờ bồ câu nghĩ thả là thả (*)

(*) “thả bồ câu" là tiếng lóng như kiểu huỷ hẹn, huỷ kèo.

Ngoài miệng không muốn làm quy tắc ngầm nhưng lại âm thầm muốn bò lên giường nam chính.

Sau khi liên tục t ự t ử, cô ấy đã bị công ty quản lý chấm dứt hợp đồng và bị phong sát.

Sau khi tôi xuyên vào, hệ thống nói chỉ cần tôi ổn định trạng thái, cứ tiếp tục phát đ i ê n, sau khi chia rẽ được nam nữ chính liền có được 100 triệu.

Wowww

Tôi là nói, haha mau phá thôi.

  

02.

Tôi đã chi rất nhiều tiền cho một chiếc váy ngủ bằng lụa hở lưng.

Mái tóc đen dài vừa được chăm sóc xõa thẳng xuống ngực, tỉ mỉ trang điểm thành một tiểu Bạch hoa thuần khiết rồi đi đến phòng tổng thống của bá tổng Bùi Triệt.

Tối nay, nam chính Bùi Triệt hẹn nữ chính Ôn Tri Cẩn tới khách sạn hẹn hò.

Những lúc thế này, tôi mà không phá bọn họ, thì tôi không phải nữ phụ ác độc.

Khi tôi đến, Bùi Triệt hơi say rượu, nửa nằm trên giường, để lộ cơ bụng tôi múi.

Ánh đèn pha lê chiếu lên chiếc cằm góc cạnh một góc 45 độ.

Trai đẹp là đẹp trai.

À ý tôi là, có hơi dầu mỡ (*).

(*) bạn nào xem phim Trung nhiều thì chắc biết từ này ha

Anh ta nheo mắt nhìn tôi, trên mặt bảy phần nóng lạnh: bốn phần lạnh lùng, ba phần hững hờ.

"Tri Cẩn, tôi biết là em không nỡ để tôi một mình mà."

Kích thích …

Lần đầu tiên tôi gặp phải một bá tổng bị cận.

Thậm chí còn đem tôi nhận lầm thành Ôn Tri Cẩn.

Tôi nhìn thời gian, thấy hai phút nữa Ôn Tri Cẩn sẽ đến, tôi vội chạy tới, dùng một tay che đôi mắt đang hé mở của Bùi Triệt.

Bùi Triệt nhắm mắt lại, bá đạo nói: "Ôn Tri Cẩn, tôi ra lệnh cho em không được rời xa tôi."

Quả là một tuyên bố độc đoán.

Một biểu hiện bá đạo.

Tôi “bang bang" đ.ấ.m anh ta hai cú.

Anh ta không khỏi ậm ừ “……”

Sợ hắn tiếp tục làm ô uế tính mạng mình, tôi cầm lấy gối bịt miệng anh ta lại.

Bùi Triệt thấy thế, cơ thể liền dạng ra thành hình chữ đại, nói với giọng khàn khàn:

"Tri Cẩn, đây là lần đầu tiên của tôi, xin em nhẹ chút."

M ẹ kiếp, nếu Ôn Tri Cẩn không đến, chẳng thà tôi bóp cổ hắn cho c h ế t còn hơn.

Thật là trùng hợp.

Khi Ôn Tri Cẩn đến, cô ấy tình cờ nghe được nửa sau những gì anh ta nói với tôi, bảo tôi đừng bao giờ rời xa mình.

Nhưng có điều gì đó không ổn, bầu không khí này …

Phản ứng của cô ấy hình như hơi sai, quá bình tĩnh.

Ôn Tri Cẩn mặc một chiếc váy dài bó sát, dáng người cao gầy, mái tóc dài hơi xoăn được buộc gọn lại phía sau, trông như vừa mới tham dự một bữa tiệc.

Trên khuôn mặt trắng nõn là vẻ lười biếng, đôi mắt cáo hơi cụp xuống, nhìn về phía tôi, lạnh lùng và kiều diễm nhưng lại xinh đẹp và không thô t ụ c.

Với dáng người và nhan sắc này, không hổ là nữ chính.

Tí tách.

Có thứ gì đó chảy xuống.

Ôn Tri Cẩn quay người lấy khăn giấy đưa cho tôi:

"Cô chảy m á u mũi."

"Ờ … hả?"

Tôi vậy mà chảy m á u mũi ngay trước mặt nữ chính.

Cmn nghiệp chướng ...

Tôi buông Bùi Triệt ra, cầm lấy chiếc khăn giấy, ở đó thoang thoảng mùi của Ôn Tri Cẩn .

Tôi nhanh chóng lau m á u mũi.

Bùi Triệt lúc này mới phản ứng lại và lấy chiếc kính gọng vàng ở đầu giường ra.

Không đợi anh ta nói, tôi cắn nhẹ môi dưới, nước mắt trào ra khóe mắt, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy góc áo:

"Em gái Ôn à, em hiểu lầm rồi. Giữa Triệt Triệt và tôi không có chuyện gì cả."

"Triệt Triệt chỉ nói rằng anh ấy rất lạnh và nhờ tôi giữ ấm giúp."

Bùi Triệt, người gần như đã tỉnh lại sau cơn rượu, nhìn tôi, cau mày lạnh lùng: “Cô là ai?”

Tôi khẽ cắn môi: “Triệt Triệt, là em. Chúng ta từng gặp nhau ở ngoài Cung Đại Minh tháng trước, anh nói muốn em rời khỏi làng giải trí để làm thư ký riêng cho anh.”

Trên thực tế, cách đây một tháng nguyên chủ đã nhìn thấy Bùi Triệt ở bên ngoài Cung Đại Minh ở thành phố điện ảnh và truyền hình, không biết xấu hổ mà thêm anh tôi vào WeChat, còn dự định xin làm thư ký riêng cho hắn.

Bùi Triệt không hề nghi ngờ lời nói của tôi, nhìn Ôn Tri Cẩn rồi ngạo mạn lạnh lùng nói:

“Tri Cẩn, em biết mà, với địa vị của tôi, phụ nữ luôn không thiếu.”

Ôn Tri Cẩn cầm ly rượu đỏ trên bàn lên nhấp một ngụm: “Bùi Triệt, nếu chuyện vớ vẩn này còn kéo dài, tôi đành đi trước.”

Bùi Triệt đứng dậy ngăn Ôn Tri Cẩn lại, hắn trầm mặc một lát, nhếch môi:

"Tôi cùng người phụ nữ này hẳn đã từng gặp qua, bất quá em cũng biết, tôi chưa bao giờ sử dụng phụ nữ làm thư ký..."

“Dù sao, dùng phụ nữ làm thư ký cũng không phù hợp với thân phận của tôi.”

Tôi đảo mắt hai lần liên tiếp.

Em gái tôi mới 18 tuổi đã ở người nước ngoài thể hiện, một người đàn ông bình thường như anh, thật sự cần phải để tôi sao?

Thấy Bùi Triệt còn muốn giải thích, tôi ném tờ giấy lau m á u mũi giữa hai người, Bùi Triệt cau mày chán ghét, lùi lại hai bước.

  

03.

Tôi quay người lại, nhanh chóng nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt vào mắt rồi bước đến trước mặt Ôn Tri Cẩn, nhẹ nhàng nói: “Em gái Ôn, đừng đuổi tôi đi được chứ. Tôi đã chấm dứt hợp đồng với công ty của Triệt Triệt. Nếu anh vứt bỏ tôi thì tôi biết phải sống thế nào đây?"

Ôn Tri Cẩn mím môi cười: "Cô tên là gì?"

Tôi sửng sốt một lát, sau đó chớp chớp mắt, tế nhị nói: “Em gái, tôi tên Nam Hi.”

"Tên đẹp."

Ồ!

Em gái khen tôi.

Tôi không thể xấu hổ quá ba giây.

Không thể!!!

Trong cốt truyện này, tôi cần phải tạo ra khoảng cách giữa nam và nữ chính.

Vậy mà lại bị nữ chính quyến rũ.

Huhuhuhu

Không nhịn được, ai chống lại được em gái vừa xinh lại vừa mềm.

Tôi ho hai tiếng, nước mắt lưng tròng: "Em gái à, tôi bây giờ thật vô dụng. Nếu em muốn tôi rời khỏi Triệt Triệt, tôi ..."

Bùi Triệt nghe Ôn Tri Cẩn nói chuyện với tôi, sắc mặt âm trầm.

Khi tôi nhắc đến hắn, anh ta liền kéo cà vạt, cười nham hiểm:

"Tri Cẩn, chỉ cần em nói một lời, tôi sẽ khiến nữ nhân này biến mất."

Hóa ra trong sách ông chủ thực sự không có luật vua.

Nghe vậy, tôi giả vờ sợ hãi, nắm lấy tôi Ôn Tri Cẩn, tựa vào vai cô ấy.

Mềm quá, nhéo thêm vài cái nữa hehe.

"Em gái ơi, Nam Hi sợ quá. Cầu xin em, tôi không cần danh phận, chỉ muốn im lặng ở bên cạnh hầu hạ Triệt Triệt thôi."

Bùi Triệt ngẩng mặt khinh thường: “Cô mà cũng muốn lưu lại Bùi Triệt tôi ở bên người?”

Từ góc độ này, tôi chỉ có thể nhìn thấy tiếng la ó của anh ta.

……

Lạy Chúa, nữ phụ ác độc cũng cần có cuộc sống.

Lúc trước nguyên chủ coi trọng điểm gì ở tên nam chính này vậy?

Bùi Triệt còn đang lảm nhảm về cách ăn nói hống hách của mình, còn Ôn Tri Cẩn lại nhìn từ trên cổ tôi nhìn xuống.

Mặt tôi lập tức bỏng rát.

Bàn tay mềm mại nắm lấy cánh tôi: “Nếu Bùi Triệt không cần, vậy chị cùng tôi đi đi.”

Tôi: "?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-duyen-da-dinh/chuong-i.html.]

Bùi Triệt liền bày ra tư thế ba mảnh của một bá tổng: "Aaa ~ Tri Cẩn, em đang ghen."

Ôn Tri Cẩn không thèm nhìn hắn, cầm áo khoác của hắn lên mặc cho tôi rồi dẫn tôi ra ngoài.

Bùi Triệt sắc mặt tôi nhợt, dựa vào tường, từ góc độ này, cơ bụng như ẩn như hiện.

"Ôn Tri Cẩn, em là một người không biết xấu hổ, hôm nay tôi xúc tiến kinh doanh mấy chục tỷ, em đối xử với tôi như vậy sao?"

Vừa ra ngoài đã nghe thấy một tiếng gầm lớn phát ra từ phòng của Bùi Triệt.

Tôi tế nhị nói: “Em gái Ôn, hình như là…”

"Đừng để ý tới hắn, tôi lỡ cho hắn quá nhiều mặt mũi, khiến c h ó cảm thấy mình như sư tử."

Ch ế t t i ệ t, em gái tôi ngầu quá.

Em gái tôi rất rất rất đẹp trai.

Khó trách, anh ta lại yêu đến c h ế t đi sống lại như vậy.

Tôi không khỏi cảm thấy tốt cho Ôn Tri Cẩn.

  

04.

Tôi theo Ôn Tri Cẩn lên xe bảo mẫu.

Trước khi tôi kịp bước ra khỏi xe, hotsearch đã bùng nổ.

# Người mẫu trẻ tuyến 18 dụ dỗ vị CEO chục tỷ bị chính chủ bắt gian #

# Nam Hi - người mẫu trẻ sáu năm không danh tiếng, giờ được mọi người biết đến vì làm tiểu tam #

# Nữ hoàng điện ảnh và ông trùm độc đoán ra vào với người mẫu trẻ đêm khuya #

# Bí mật không thể kể ra của vị CEO giàu có #

Chẳng mấy chốc điện thoại di động của tôi đã bị tấn công bởi các cuộc gọi.

Tôi trực tiếp tắt máy

Ôn Tri Cẩn nhìn hotsearch rồi gọi điện, giọng lạnh lùng: “Tìm người bôi nhọ Nam Hi.”

"Và ... tên săn ảnh kia, để hắn biến mất khỏi Bắc thị."

Đầu bên kia điện thoại đáp lại một tiếng "vâng" đầy tôn trọng.

Ồ!

Em gái thực sự rất đẹp trai khiến tôi muốn khóc đến nơi rồi.

So với cái tên Bùi Triệt dầu mỡ và tự tin một cách mù quáng thì cô ấy tốt hơn rất nhiều sao?

Chưa đầy mười phút sau, hotsearch vẫn còn đó nhưng tên tôi đã không còn xuất hiện nữa.

Quá đã, đúng là địa vị của một minh tinh.

Gia đình Tri Cẩn và Bùi Triệt rất nổi tiếng ở bắc thị.

Hai người đã đính hôn từ bé, nhưng Tri Cẩn đã rút năm mười lăm tuổi và tiến vào làng giải trí.

Dưa ngọt ngày hè

Tri Cẩn năm nay hai mươi lăm tuổi, không chỉ là nữ diễn viên đỉnh lưu mà còn là nữ hoàng điện ảnh, đồng thời là ông chủ lớn nhất của công ty giải trí Bắc thị.

Một nửa số nghệ sĩ trong ngành đều đến từ công ty của cô.

Mà những năm gần đây, Bùi Triệt ngoài việc thừa kế việc kinh doanh của gia đình, còn theo đuổi Tri Cẩn.

Mặc dù Tri Cẩn không công khai danh phận của Bùi Triệt, nhưng người đàn ông duy nhất bên cạnh cô trong những năm này đều là anh ta, người đã bị rất nhiều tay săn ảnh chụp lại.

Chủ yếu là vì Bùi Triệt quá choá.

Hở tý là gửi 19999 bông hồng đến công ty của em gái tôi.

Ý chính là tuyên bố chủ quyền.

Nhưng xem ra, Bùi Triệt, người đàn ông dầu mỡ này, thực sự không xứng đáng với cô ấy.

Lần này vì em gái tôi, tôi sẽ chia rẽ bọn họ.

  

05.

Đến nhà Ôn Tri Cẩn, cô cởi giày cao gót rồi rót cho tôi một ly rượu: "Uống một ly nhé?"

Tôi cầm lên uống một ngụm rồi thở dài nói: “Em gái này, đừng buồn quá, đàn ông đều nửa vời.”

“Ăn trong bát nhìn trong nồi là chuyện thường tình, không si tình như phụ nữ chúng ta”.

Tôi kéo dây đeo vai xuống: “Nhìn này, dấu hôn này là của Triệt Triệt.”

Nói xong, tôi cởi áo khoác, để lộ dấu hôn tôi vẽ trên vai.

Ôn Tri Cẩn chậm rãi nhướng mày, đầu ngón tay chạm vào dấu hôn của tôi:

"Là Bùi Triệt hôn?"

"Tất nhiên là thế rồi."

Ôn Tri Cẩn lau đôi môi đỏ mọng, mỉm cười, hai tay trượt từ vai xuống eo tôi, đem cánh tôi đẩy ra sau lưng.

Sự tiếp cận đột ngột của cô ấy khiến chúng tôi ngã phịch xuống ghế sofa.

Cơ thể mềm mại và thơm ngát của Ôn Tri Cẩn áp sát vào tôi.

Mái tóc dài của cô rũ xuống trước mắt tôi.

Tôi nhớ vừa rồi ở trên xe mới khiến mấy tên săn ảnh biến mất ….

Lần này sẽ không vì Bùi Triệt mà để tôi biến mất chứ?

Tôi run rẩy: “Em gái, đừng vì tên đàn ông không đáng, mà làm chuyện đ i ê n rồ.”

Ôn Tri Cẩn tựa hồ không có ý định thả tôi ra, đôi môi đỏ mọng kề sát vào cổ tôi, hơi thở phả nhẹ.

"Đương nhiên, đàn ông ba chân còn rất nhiều."

"Nhưng tiếc là tôi không cần."

Ôn Tri Cẩn vừa nói, đôi bàn mềm mại như không xương từ eo tôi trượt xuống.

Bàn tay lạnh lẽo, vừa mềm vừa trơn, tôi quay đầu lại, liền thấy trong đôi mắt kia một mảnh sương mù vừa dịu dàng vừa quyến rũ.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa rất mạnh.

Ôn Tri Cẩn vẫn không có ý định dừng lại.

Giọng nói cáu kỉnh của Bùi Triệt từ ngoài cửa truyền đến:

"Ôn Tri Cẩn, Ôn Tri Cẩn."

Tiếp đó là âm thanh của sự va chạm.

Với một tiếng cạch, cánh cửa rơi xuống đất.

Tên chóa mất hứng này! ! !

Bùi Triệt bước vào, liền thấy Tri Cẩn và tôi, anh ta tiến tới kéo lấy cô ấy bằng một tay.

Sắc mặt Ôn Tri Cẩn tối sầm, cô hất tay anh ta: "Bùi Triệt, anh nổi đ i ê n cái gì?"

Bùi Triệt thâm tình nhìn cô: "Tri Cẩn, em tuyệt đối không nên tin mấy lời của người này."

Tôi: "……"

Cmn, tôi đã nói qq gì đâu …??

Nhưng bây giờ tôi liền nói nha!

Tôi đứng dậy đẩy Bùi Triệt ra, dùng đầu mình đập vào cằm anh ta.

Hắn hừ hử một tiếng, đau đến cúi gập cả người.

Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Triệt Triệt, anh ổn chứ?”

"Đừng lo lắng, tôi chưa nói gì với em gái này cả.”

"Chuyện ở khách sạn, tôi sẽ không nói nếu anh để tôi ở bên cạnh anh, tôi nói được làm được.”

Tôi bật mood trà xanh, vừa nói vừa cắn môi và bắt đầu khóc.

Bùi Triệt tức giận muốn nói chuyện, lại bị tôi lấy tay bịt miệng:

“Ôi, Triệt Triệt, miệng anh chảy m á u kìa.”

"Thật xin lỗi. Cái bản mặt đẹp trai như này mà để hốc hác thì sẽ không tốt đâu.”

“Để tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra.”

Bùi Triệt nghe xong cụm từ “mặt mày hốc hác" thì sắc mặt liền kinh hãi

Anh ta lẩm bẩm gì đó: “Tri Cẩn, đừng nhìn, đợi tôi đến bệnh viện kiểm tra chút rồi lại gặp em.”

Nói xong, anh tai tức giận liếc nhìn tôi: "Cô! Đi theo tôi."

Tôi vẫn chưa kịp phản ứng.

Ôn Tri Cẩn muốn ngăn cản, nhưng tôi lại vặn eo, chớp chớp mắt tức giận nói: "Em gái, Triệt Triệt bị thương cần người chăm sóc, mau nhìn đi, lúc này anh ấy vẫn là chọn tôi!"

Nói xong lòng tôi như rỉ máu.

Làm gì có ai chịu bỏ cô em thơm thơm mềm mềm để đi với một tên dầu mỡ như anh ta đâu ...

Chỉ có tôi! Tôi thật là vĩ đại quá đi mất!!!

Nhưng tất cả đều là vì nữ chính, tôi nhịn!!

Bùi Triệt nghe vậy, ánh mắt gần như nuốt chửng tôi: "Tri Cẩn, không ... không phải ..."

Tôi nhéo miệng anh ta, lẩm bẩm cưỡng ép đem hắn ra ngoài: "Á, lại chảy m á u rồi. Triệt Triệt, nếu không đến bệnh viện, anh thật sự sẽ mất quá nhiều máu."

"Nói không chừng còn có thể c h ế t."

"Tranh thủ thời gian đi nhanh lên!"

Bùi Triệt nghe vậy, thấy m á u nhỏ xuống đất, cũng không để ý nữa mà ôm lấy tôi lên xe. 

Loading...