Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yêu xa - 9

Cập nhật lúc: 2024-09-04 15:43:37
Lượt xem: 611

Sau khi nhận được cuộc gọi của tôi, Đào Hân lập tức vui vẻ chạy tới.

 

Chúng tôi đã dành cả ngày thứ bảy để mua sắm. Cô nàng này có sức chịu đựng và kỹ năng mua sắm thật đáng kinh ngạc.

 

Cô ấy chỉ cần ăn một bữa ăn nhẹ tại một nhà hàng trong trung tâm thương mại vào buổi trưa và tiếp tục mua sắm vào buổi chiều cho đến chín giờ tối mà vẫn không hề thấy mệt mỏi, trong khi đó tôi lê đôi chân đã run rẩy rưng rưng nước mắt nhìn cô ấy: “Này, cậu đi thuê xe lăn cho tớ được không.”

 

Vậy mà cô ấy vẫn trợn mắt nhìn tôi với vẻ không hài lòng.

 

Chủ nhật, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, khi xỏ dép vào ra mở cửa, tôi hoàn toàn choáng váng.

 

Đào Hân đứng ở cửa xách túi lớn nhỏ, điên cuồng chớp mắt nhìn tôi, sau lưng cô có mấy cặp mắt nhìn qua: “Trần Hi, tân gia vui vẻ.”

 

Tôi tưởng cô ấy chỉ ngẫu nhiên nói rằng hôm nay cô ấy sẽ sang chơi với tôi vì hôm qua cô ấy đi mua sắm về quá muộn.

 

Không ngờ sức chiến đấu của Đào Hân thực sự phi thường.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Khi nào tôi mới có thể trở lại làm việc đây!

 

15

 

Một tuần cuối cùng cũng trôi qua, tôi bắt taxi tới biệt thự của Trình Ngọc.

 

Trên đường đột nhiên trời đổ mưa, kèm theo sấm sét mưa không ngừng cho đến khi tôi đến lối vào khu biệt thự.

 

Tài xế nhìn trời mưa bên ngoài, ân cần hỏi: “Này cô gái, taxi không vào được khu biệt thự này, nhà bạn cô cũng không xa lắm, sao cô không gọi điện bảo cậu ta ra đón.”

 

Sau khi nhìn ra bên ngoài, tôi đành thỏa hiệp lấy điện thoại ra, trong tình huống này, nếu tôi bước ra khỏi xe và chắc chắn sẽ ướt như chuột lột.

 

Trình Ngọc nhanh chóng trả lời điện thoại, giọng nói lười biếng thiếu sức sống: “Alo.”

 

Anh vẫn còn ngủ sao? Đã gần mười hai giờ rồi.

 

Tôi do dự: “ Ừm, Trình Ngọc, tôi đến rồi, anh ra ngoài đón tôi được không? Taxi không vào được, ngoài trời đang mưa to.”

 

Giọng nói của anh trở nên rõ ràng, “Chị đang ở đâu?”

 

“Bên ngoài khu phố nhà anh.”

 

Điện thoại cúp máy cái rụp.

 

Ý gì đây?

 

Người lái xe nhìn tôi qua gương chiếu hậu, dường như đang hỏi chuyện gì đang xảy ra.

 

 Tôi không thể để ông ấy chờ đợi nên đã gọi lại cho Trình Ngọc một cuộc gọi khác.

 

Nhưng không có ai trả lời.

 

Được rồi.

 

“Cảm ơn bác tài. Bạn cháu chắc đang bận.” Nói xong, tôi cam chịu số phận và chuẩn bị xuống xe.

 

Nhưng chưa kịp chạm tay vào cửa xe thì cửa sổ đã bị gõ mấy lần.

 

Tôi nhìn lên và thấy đó là Trình Ngọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/yeu-xa/9.html.]

 

Anh đã đến, mấp máy miệng nói: “Chị xuống xe đi.”

 

Tôi cảm ơn bác tài xế lần nữa rồi mở cửa xe, chiếc ô của Trình Ngọc nhanh chóng đưa qua, sau lưng anh bị nước mưa làm ướt một khoảng lớn.

 

“Cám ơn.” Tôi nói một cách không thoải mái.

 

Tôi tưởng anh sẽ không đến, mới quyết định xuống xe, ôm túi xách trên tay bước nhanh ra ngoài.

 

Anh không nói gì mà đưa tay ra ôm lấy vai tôi.

 

Trời mưa to, không tiện nói chuyện bên ngoài, chúng tôi đi rất nhanh, đến trước cửa nhà anh, phần lớn bên vai trái của anh đã ướt hết.

 

Sau khi mở cửa, tôi vừa định cảm ơn anh một cách đàng hoàng thì không ngờ lại phát hiện trong phòng khách có hai người.

 

Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi nhìn họ, ánh mắt họ cũng đảo qua đảo lại giữa tôi và Trình Ngọc mấy lần.

 

Người phụ nữ ngồi trên sofa là người đầu tiên phản ứng lại, liếc nhìn thấy Trình Ngọc, vội vàng đứng dậy đi tới, “Sao con lại mang dép chạy ra ngoài? Trời mưa to như vậy mà.”

 

Người phụ nữ nói xong, từ cửa ra vào mang cho anh một đôi dép mới.

 

Tôi cúi đầu xuống thì thấy toàn bộ mu bàn chân của anh ấy đều ướt đẫm.

 

Người phụ nữ đó cũng lịch sự đưa cho tôi một đôi, khi tôi đang thay dép, bà ấy vẫn nhìn tôi chằm chằm, có chút không chắc chắn hỏi: “Cháu là Trần Hi à?”

 

Làm sao bà ấy biết tôi?

 

Tôi gật đầu và lịch sự trả lời: “Vâng, đúng vậy ạ?”

 

Trình Ngọc giọng vẫn lạnh lùng như cũ nói: “Mẹ của anh.”

 

Ah! Mẹ anh sao!

 

Cơ thể tôi khựng lại, nhưng não lại phản ứng trước: “Chào dì.”

 

Thấy tôi chào hỏi, bà ấy lập tức cười nói: “Dì đang còn tự hỏi Trình Ngọc sao lại vội vã ra khỏi phòng như vậy, hoá ra là đến đón con.”

 

Tình huống này có gì đó không ổn, anh nói cho mẹ mình rằng tôi là người quen sao?

 

Mẹ Trình Ngọc nắm tay tôi rồi cùng tôi ngồi xuống ghế sô pha, tôi vẫn có chút lo lắng hỏi: “Dì, dì có biết cháu sao?”

 

Bà ấy ngồi xuống bên cạnh, rót một tách trà rồi đưa cho tôi, “Dì đã xem rất nhiều ảnh của hai đứa trong điện thoại của Trình Ngọc, hai đứa…”

 

“Mẹ.” bà chưa kịp nói xong đã bị Trình Ngọc cắt ngang.

 

Thấy sắc mặt Trình Ngọc không tốt lắm, mẹ anh đúng lúc dừng lại: “Chúng ta về phòng trước, các con nói chuyện đi.” Nói xong, bà kéo người đàn ông trên ghế sofa rời đi.

 

Trình Ngọc ngồi đối diện tôi, giọng nói không chút cảm xúc: “Sao em lại tới đây?”

 

Vừa rồi tôi còn chưa khỏi hoảng hốt nghe anh nói liền đáp: “Không phải anh bảo tôi chỉ không đến một tuần sao? Hôm nay là ngày thứ tám rồi.”

 

Anh lấy điện thoại ra xem ngày, sau đó dùng giọng giải thích nói: “Họ nói sẽ ở lại một tuần, tôi không để ý đến thời gian, xin lỗi.”

 

Cũng không cần phải xin lỗi mà.

 

Tôi cầm túi đứng dậy: “Vậy để tôi về trước, lần sau tôi sẽ gọi điện trước khi đến nhé.”

Loading...