YÊU THƯƠNG VÀ THIÊN VỊ - CHƯƠNG 15 - Họ cuối cùng cũng thấy tôi rồi.

Cập nhật lúc: 2024-07-07 08:33:05
Lượt xem: 118

Mang theo tâm trạng bực dọc, họ đến khu bán quần áo, mỉm cười nói với nhân viên bán hàng rằng muốn mua cho con gái lớn một bộ đồ mới.

 

Nhân viên bán hàng hỏi về chiều cao, họ nhìn nhau bối rối.

 

"Cân nặng?" Lại tiếp tục nhìn nhau không biết nói gì.

 

Cuối cùng họ mua một bộ đồ cỡ trung bình, đại trà dễ mặc.

 

Và họ tự tin cho rằng tôi nhất định sẽ vì điều này mà biết ơn họ.

 

Trên đường đi, gió tuyết mù mịt, nhưng may mắn là li.nh h.ồn không cảm thấy lạnh.

 

Tôi theo chiếc xe của họ dừng lại bên bức tường gạch xiêu vẹo của nhà ông nội, mẹ xuống xe nhìn thấy cánh cổng đóng kín liền mắng mỏ.

 

Đôi giày cao gót màu đen của mẹ dẫm lên tuyết, lúc sâu lúc nông.

 

"C.h.ế.t tiệt, nó ngủ đến trưa mà chưa dậy."

 

"Chẳng ra gì, đến điện thoại cũng không nghe, lát nữa xem tôi xử lý nó thế nào!"

 

Bố cũng hối hận vì quyết định bốc đồng của mình, "Sớm biết thế này đã không đến thăm nó, tuyết lớn thế này, lạnh quá, thật mất hứng."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/yeu-thuong-va-thien-vi/chuong-15-ho-cuoi-cung-cung-thay-toi-roi.html.]

Cánh cửa sắt kẽo kẹt mở ra. Trong sân một màu trắng xóa, không có dấu chân nào rõ ràng, hoàn toàn nguyên vẹn.

 

Chỉ có ở giữa sân, một bóng đen co ro thu mình, tuyết phủ kín.

 

Mẹ tưởng là quần áo bay vào sân, bèn đi đến đá nhẹ.

 

Cho đến khi cảm giác chân chạm vào thứ gì đó cứng rắn, bà đột nhiên ngã ngồi xuống đất.

 

"A!" Một tiếng thét xé tan gió tuyết.

 

Mẹ thở hổn hển, vẫn không dám tin. "Có phải mẹ hoa mắt không?"

 

Cú đá đó đủ mạnh để hất tung tuyết trên người tôi, em trai nhìn rõ và hét lên một tiếng. "Là chị!"

 

Bố cũng nhìn theo hướng tay em trai, bước những bước dài trên tuyết chạy đến, cơ thể tôi cứng đờ như một cái giá thịt đông cứng.

 

Bố vội vàng lật tôi lại, tôi co ro thành một cục, mặt úp vào lòng, lông mi phủ một lớp tuyết, như một con mèo đang ngủ yên.

 

Tôi không nỡ nhìn thảm trạng của mình, từ từ nhắm mắt lại.

 

Mẹ gần như cùng lúc đó gào khóc thảm thiết, có lẽ là bị bộ dạng c.h.ế.t chóc của tôi làm cho sợ hãi.

 

Em trai kinh hồn, chạy ra một bên nôn thốc nôn tháo, la hét đòi đi.

Bình luận

1 bình luận

  • Sự thiên vị luôn luôn có thể giết chết được con người. Mình ghét sự thiên vị đến cực điểm, nhất là cái định kiến trọng nam khinh nữ

    Lan 2 tháng trước · Trả lời

    Loading...