Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yêu Thương Trở Về - Chương 14-16

Cập nhật lúc: 2024-10-01 03:03:04
Lượt xem: 516

Tôi khựng lại, nhìn người đàn ông đã từng kề vai sát cánh, vẻ mặt lạnh lùng: "Nếu mọi thứ đều có thể bù đắp, vậy thì tôi, người đã từng bế tắc gần như tuyệt vọng ba năm trước là gì?"

"Cố Dịch Niên, chúng ta đều là người trưởng thành, hãy giữ lại chút thể diện."

Tôi dừng lại, nhớ đến câu nói anh ta từng tặng tôi:

"Dễ hợp dễ tan."

Cố Dịch Niên còn muốn tiến lên, nhưng bị trợ lý Lăng Dịch của tôi chặn lại.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Ngài này, xin tự trọng." Giọng Lăng Dịch ôn hòa nhưng không giận mà uy: "Nếu ngài tiếp tục rối ren, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp pháp lý để trục xuất ngài về nước."

Lăng Dịch mở cửa ghế sau, đưa tay che đầu tôi, dìu tôi lên xe.

Cố Dịch Niên nghiến răng nhìn chằm chằm hành động quá mức thân thiết của Lăng Dịch.

"Anh là ai?"

Sau khi đóng cửa xe, Lăng Dịch bình tĩnh đưa danh thiếp cho Cố Dịch Niên.

"Tôi là trợ lý riêng của Hướng tổng, Lăng Dịch, nếu ngài có việc gì xin hãy hẹn trước thời gian với Hướng tổng qua tôi."

Xe bon bon chạy, tôi quay đầu nhìn lại.

Cố Dịch Niên siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi rời đi.

Tôi không khỏi bật cười, trêu chọc Lăng Dịch đang ngồi ở ghế phụ: "Lăng trợ lý, nhìn anh bình thường hiền lành thế mà cũng biết cách chọc tức người khác đấy."

Lăng Dịch không biểu cảm: "Đây là công việc của tôi."

Chậc, không biết đùa, chán thật.

Tôi cúi đầu xử lý tài liệu.

Ở góc khuất mà tôi không nhìn thấy.

Lăng Dịch nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương chiếu hậu, siết chặt nắm đấm.

15

Nhờ sự can thiệp của Lăng Dịch, tôi ít khi gặp Cố Dịch Niên.

Tôi công nhận năng lực làm việc của anh ấy, và tăng thêm 2% hoa hồng thưởng cuối năm cho anh ấy.

Lăng Dịch vẫn không biểu cảm, đặt một cốc nước đường đỏ và túi giữ nhiệt lên bàn làm việc của tôi.

Tôi vỗ trán, trách không sao mấy ngày nay tôi cáu kỉnh thế.

Hóa ra là đến kỳ kinh nguyệt rồi.

Tôi nằm vật ra sô pha, Lăng Dịch bày hộp cơm ra trước mặt tôi.

"Sao không phải quán tôi hay ăn?"

Lăng Dịch lấy đũa và thìa từ trong túi đựng hộp cơm đưa cho tôi, thong thả nói: "Đây là canh gà tôi hầm, mấy ngày nay đừng ăn đồ ăn ngoài nữa."

Tôi bĩu môi, canh tự tay hầm, không nỡ từ chối.

Nhưng mà dạo này tôi đang giảm cân!

Đang lúc tôi khó xử thì...

Lăng Dịch đã múc một bát đưa cho tôi, nhẹ giọng nói: "Tôi đã vớt hết mỡ trong canh rồi, không béo đâu."

Tôi không nhịn được cảm thán: "Sau này ai làm vợ anh chắc phải đốt pháo ăn mừng ba ngày ba đêm mất."

Lăng Dịch cúi đầu nhìn tôi uống canh, ánh mắt thoáng qua tia cảm xúc mà tôi không hiểu.

Anh mấp máy môi, định nói gì đó thì bị hai giọng nói trẻ con cắt ngang.

"Mẹ nuôi ơi! Mẹ nuôi ơi!"

"Noãn Noãn! Anh và con trai nuôi đến thăm em đây!"

Bé con và Lý Michael lao đến, bị Lăng Dịch chặn trước mặt tôi, vững vàng đỡ lấy.

"Mẹ nuôi ơi, dẫn con đi công viên giải trí nhé?" Bé con ôm chân tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/yeu-thuong-tro-ve/chuong-14-16.html.]

Tôi ôm bụng đang âm ỉ đau, gượng gạo cười.

"Để hôm khác nhé? Hôm nay mẹ không khỏe."

Bé con thấy vậy, đảo mắt tròn xoe, vui vẻ hét lên: "Mẹ có em bé rồi đúng không?"

Khuôn mặt mũm mĩm cọ vào bụng tôi: "Mẹ nuôi, cuối cùng mẹ cũng đồng ý sinh em bé cho ba nuôi rồi!"

Tôi:?

Tôi trừng mắt nhìn Lý Michael đang co ro một góc chọc tay vào nhau giả vờ ngây thơ.

Lăng Dịch đứng dậy, xách cổ bé con lôi ra ngoài.

"Chú Lăng đã chuẩn bị cho con mấy quyển bài tập hè rồi."

Lúc quay lại, tôi vừa mắng xong Lý Michael đừng bày trò dại dột với bé con nữa.

Lăng Dịch thấy Lý Michael định uống canh gà, liền bước nhanh đến cướp đi.

"Lăng trợ lý, anh có ý gì?" Lý Michael nhíu mày khó chịu.

Lăng Dịch lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch lên: "Uống canh này sẽ bị liệt dương."

"Cái quái gì vậy!!"

16

Lần gặp lại Cố Dịch Niên tiếp theo là ở phòng họp công ty tôi.

Với tư cách là khách hàng.

Tôi không nhận đồ bố thí.

Nhưng tôi không từ chối những gì tôi xứng đáng được nhận.

Cố Dịch Niên đã thay đổi, nói chuyện công việc đâu ra đấy, không bắt bẻ được gì.

Ngược lại, Lý Michael càng ngày càng vô lý, ngày nào cũng ngồi lì ở văn phòng tôi.

Tôi đi đâu, cậu ta theo đến đó.

Nhưng tôi cũng không biết làm thế nào, cậu ta có chút họ hàng xa với đối tác của tôi.

Là con lai Trung - Anh, lại là con trai út trong nhà.

Cậu ấm được cưng chiều hết mực.

Lần thứ bao nhiêu đó cậu ta cắt ngang cuộc họp dự án của tôi và Cố Dịch Niên, tôi đã nổi giận.

Lý Michael sững người, đôi mắt đào hoa kiểu Âu lập tức ngập tràn uất ức.

"Sau này sẽ không thế nữa."

Từ đó, Lý Michael im lặng một thời gian.

Cậu ta cũng không mặc áo da nữa, chuyển sang mặc vest.

Mái tóc dài qua tai được vuốt keo, trông có chút chững chạc.

Nhóc con ăn mặc lên cũng ra dáng ra hình.

Lý Michael ném hợp đồng lên bàn, phản bác:

"Anh không phải nhóc con!

"Anh đã lớn rồi!"

Không biết cậu ta bị kích thích gì mà chạy về nhà kế thừa một công ty, đến tìm tôi bàn chuyện hợp tác.

Mỗi khi nói đến công việc, cậu ta lại vừa buồn ngủ vừa đói, lờ đờ.

Nhưng hễ dính dáng đến Cố Dịch Niên, cậu ta lập tức cảnh giác, như chó con bảo vệ đồ ăn, nheo mắt, không che giấu ác ý.

Tuy tôi có chút bất an, nhưng vẫn cho rằng cậu ta chỉ đang làm nũng như một cậu ấm.

 

Loading...