Chạm để tắt
Chạm để tắt

Yêu Em Điên Cuồng - Chương 6.2

Cập nhật lúc: 2024-07-10 20:07:42
Lượt xem: 5,737

Ngoại trừ hai đêm đó... 

Sau khi say rượu, anh ta như biến thành một người khác! Trở nên xấu xa, thích trêu chọc, những lời nói khiến người ta đỏ mặt, tim đập thình lình thốt ra từ miệng anh ta! Còn gọi tôi là "vợ ơi". 

Những điều này trước đây chưa từng xảy ra, anh ta chỉ gọi tôi là "Đường Chi" với đuôi mắt nhếch lên lạnh lùng.

Tôi chợt nhớ ra, đàn ông cũng cần giải tỏa. 

Anh ta luôn giữ mình trong sạch, không bao giờ ve vãn bên ngoài. Ở nhà tuy có vợ nhưng lại vô cùng xa cách, càng không cần phải nói đến "chuyện giường chiếu". 

Cứ tiếp tục như vậy, anh ta không phải sẽ bị yếu sinh lý sao? Không thể làm gì khác hơn là nhân lúc say rượu mới dám hành động! 

Trong nháy mắt, tôi tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Nếu không, lần sau... để tôi chủ động vậy! 

Nhưng mà... tôi không biết làm! 

Không biết thì học!

Tôi với tinh thần hiếu học liền nhắn tin cho anh trai: [Anh, anh có video nào về chuyện đó không?]

[Video gì? Anh trai em đây đường hoàng chính trực, liêm khiết trong sạch, đứng đắn nghiêm túc.]

[Lần trước anh đ.â.m xe của bố phải mang đi sửa, còn lừa bố là đi bảo dưỡng; lấy trộm sợi dây chuyền đá quý Bvlgari của mẹ tặng cho bạn gái cũ của anh; còn nữa...]

[Câm miệng! Gửi gói tài liệu cho em, cái gì cũng có, tha hồ mà xem! Không ngờ em gái tôi cũng đến tuổi này rồi, thật đáng mừng!]

[Lui xuống đi.]

[Vậy thần xin cáo lui, lui một lần này là cả đời.]

Tan sở về nhà, tôi lập tức mở máy tính, tùy tiện nhấp vào một video. 

Tsk tsk tsk, cũng khá là ngon mắt đấy chứ.

Người đàn ông trong video đầu hói gần hết, bụng bự như mang bầu, chẳng khiến người ta có chút dục vọng nào. 

Video tiếp theo.

"Cái này được đấy! Chân dài ghê!" 

Tôi thích thú định tiếp tục xem thì bỗng nghe thấy sau lưng có tiếng nói: "So với tôi thì sao?"

Cả người tôi lập tức cứng đờ.

Tay nhanh hơn não, với tốc độ nhanh như chớp, tôi lập tức  đóng màn hình máy tính lại. 

Tôi quay đầu lại, nở nụ cười còn khó coi hơn cả ma, dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi Mục Vân Tiêu: "Sao anh về sớm vậy?"

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Không may là, chiếc máy tính bị đóng lại vẫn đang hoạt động. 

Tiếng hét của người phụ nữ bên trong ngày càng lớn, trở thành nhạc nền cho tôi và Mục Vân Tiêu.

Thật là ngại quá đi! Sao lúc nào cũng ngại ngùng thế này! 

Tôi đưa tay định tắt máy tính. Nhưng vừa động vào, tay tôi đã bị giữ chặt. 

"Em biết bây giờ em giống cái gì không?" 

Đuôi mắt Mục Vân Tiêu hơi nhướng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười khó nhận ra.

Cả người tôi như bị ấn nút tạm dừng: "Giống cái gì?"

Người đàn ông di chuyển, càng ngày càng đến gần. Tôi bị thân hình cao lớn của anh ta ép đến mức phải lùi lại từng chút một, nuốt nước bọt, cho đến khi lưng chạm vào góc bàn, không còn đường lui. 

Mục Vân Tiêu chống hai tay lên bàn ở hai bên người tôi, áp sát lại gần với tư thế vô cùng thân mật. Hơi thở nóng bỏng và gương mặt tuấn tú đột ngột phóng đại trước mắt khiến tôi bối rối bất an. 

Tôi đành quay đầu đi, không dám nhìn vào đôi mắt đen láy kia. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/yeu-em-dien-cuong/chuong-6-2.html.]

"Giống như con mèo trộm mỡ."

Chỉ trong chớp mắt, hơi thở nóng bỏng kia đã rời khỏi tôi. 

Đầu tôi bị người ta xoa xoa: "Đường Chi, nếu muốn thì cứ tìm tôi, là lỗi của tôi, không nghĩ đến cảm nhận của em."

Những ngón tay thon dài luồn vào tóc tôi, khiến tôi từ da đầu đến sống lưng đều ngứa ngáy, tê dại. 

Mặt tôi đỏ bừng. 

Cái gì mà tôi muốn chứ! 

Rõ ràng là tôi muốn giúp anh ta mà! 

Tôi định mở miệng giải thích, nhưng càng vội vàng, cổ họng tôi càng không thể phát ra tiếng. 

"Được rồi, anh đều biết." 

Mục Vân Tiêu thở dài, giọng điệu giống như đang dỗ dành con nít: "Mau đi tắm rửa rồi đi ngủ đi!"

Anh biết cái gì mà biết chứ! 

Tôi đúng là bị dồn nén, có nói cũng không ai hiểu, tức đến mức suýt chút nữa nhảy bổ lên người Mục Vân Tiêu. 

Nhìn thấy tôi như vậy, lông mày anh tuấn của người đàn ông nhướng lên, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Anh ta bất đắc dĩ tiến lại gần, hôn lên trán tôi: "Ngoan, đi đi."

Tôi lập tức bất động. 

Lúc tắm, tôi chỉ cảm thấy nụ hôn kia như in hằn trên trán, tỏa ra hơi nóng nguy hiểm mà thiêu đốt.

Tôi cứng ngắc lau người sạch sẽ. 

Lúc ngồi bên giường, tôi không dám nhìn Mục Vân Tiêu dù chỉ một cái. Sự dịu dàng và dỗ dành vừa rồi như một giấc mộng. 

Lúc này, Mục Vân Tiêu đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng. 

Chiếc kính gọng vàng được đeo trên sống mũi cao, càng tôn lên vẻ cấm dục và cao quý, như thần linh không thể chạm tới.

"Tắm xong rồi?"

Tôi gật đầu một cách máy móc. 

Đột nhiên, tôi cảm thấy có gì đó không đúng. Bình thường đều là tôi lên giường trước, rúc vào góc tường. Mục Vân Tiêu vén chăn bên cạnh lên rồi đi vào, hai người đều an phận thủ thường. 

Nhưng hôm nay, Mục Vân Tiêu đã nằm trên giường, chặn đường tôi đi vào góc tường. 

Chiếc giường này rất lớn, chiếm hết vị trí từ đầu đến cuối phòng ngủ. Muốn lên giường, tôi phải bước qua người Mục Vân Tiêu đang dựa vào đầu giường, hoặc là bò từ cuối giường lên. 

Nhưng mà, động tác "bò" luôn khiến người ta liên tưởng đến trò chơi chữ cái. 

Tôi theo bản năng nắm chặt vạt áo, lập tức quyết định, bước qua người Mục Vân Tiêu! 

Mặc dù nghe có vẻ không được tôn trọng cho lắm. 

Tôi thấy Mục Vân Tiêu đang đọc sách, không chú ý đến mình, liền lập tức đá dép lê, leo lên giường. 

Sau đó, nhấc chân lên...

Tôi căng thẳng quan sát phản ứng của Mục Vân Tiêu.

Rất tốt, anh ta không chú ý đến tôi!

Chân trước đã chiến thắng! 

Chỉ còn chân sau! 

Cố lên! Đường Chi!

Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị bước qua. 

Loading...