Chạm để tắt
Chạm để tắt

YẾM ĐỎ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-12 08:16:11
Lượt xem: 88

Tôi lặng lẽ nằm trên giường không nói một lời. Tôi thường chơi điện thoại đến tận khuya, nhưng giờ tôi chẳng còn hứng thú nhìn nó cho đến khi mẹ tắm rửa xong về phòng.

“Yêu Yêu, con ngủ rồi à?”

Tôi không nói gì, thế là mẹ tôi đi lấy chăn mới. Sao mẹ lại không đắp chăn chung với tôi?

Trước đây khi bố mẹ cãi nhau, mẹ sẽ ngủ với tôi nhưng không bao giờ đắp chăn riêng cả.

Trà Sữa Tiên Sinh

Tôi nghĩ đến cảnh chạm vào tay mẹ tối qua, hình như mẹ đang sợ tôi phải không? Nhưng sáng hôm sau khi tôi chạm vào tay mẹ, mẹ không hề phản ứng gì cả.

Bất tri bất giác, tôi lại ngủ quên, khi mở mắt ra lại thấy mẹ đang mò mẫm về phía cửa phòng ngủ. Vì trời đã khuya và phòng tôi tương đối tối nên tôi nhìn thấy một bóng người bước ra.

Tôi không nghĩ #trasuatiensinh đó là vấn đề lớn vì mẹ tôi thường thức dậy vào ban đêm để đi vệ sinh khi tôi đang ngủ.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng thở đều đều xung quanh, người đang ngủ bên cạnh là mẹ tôi, vậy người vừa bước ra ngoài là ai?

Tôi thậm chí không dám quay đầu lại nhìn vì sợ gây ra tiếng động, nhưng tôi chắc chắn 100% rằng mẹ tôi đang ở bên cạnh, vậy người thứ ba vừa bước ra ngoài là ai?

Tôi hơi rụt rè nghiêng đầu, mẹ tôi đang mở to mắt nhìn tôi thèm thuồng. Đôi mắt xanh lục như mèo làm tôi sợ đến mức suýt hét lên.

Nhưng tôi che miệng lại, nước mắt chảy dài trên mặt, cố gắng chắc chắn rằng mẹ tôi đang thở đều và chìm vào giấc ngủ.

Tôi bình tĩnh quay lại, quay lưng về phía người mẹ bên cạnh.

Lúc này tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, tôi cố gắng hạ thấp nhịp thở nhất có thể.

Toàn thân tôi run rẩy, ngay cả chiếc giường cũng rung chuyển theo nhịp tim của tôi, nhưng tôi không thể kiềm chế được tâm trạng hiện tại của mình vì sợ đánh thức mẹ.

Nhưng nguyên nhân sợ hãi là gì?

Mẹ tôi đột nhiên nói: “Yêu Yêu, con vẫn chưa ngủ à?”

Tôi sợ hãi nhưng không nói được lời nào, giọng nói run run: “Dạ!”

Mẹ tôi nói với tôi với một ý nghĩa sâu xa

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/yem-do/chuong-5.html.]

"Đi ngủ đi, ngủ một giấc sẽ ổn thôi."

"Dạ!"

Tôi vẫn trả lời một cách máy móc nhưng mẹ tôi không nói gì nữa, mẹ vẫn thở đều bằng mũi, như thể mẹ vừa mới nói mơ.

Mẹ vỗ vai tôi bảo tôi dậy ăn cơm.

Tôi mở mắt ra và đã là ngày hôm sau.

"Nhanh dậy đi, mới nghỉ hai ngày mà đã quên học rồi à? Lát nữa sẽ lên lớp muộn đấy!"

Tôi mơ màng ngồi dậy, chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Suốt đêm qua, tôi toàn sống trong sợ hãi, chỉ đến khi ánh sáng le lói bên ngoài tôi mới ngủ được.

Nhìn mẹ vẫn mặc tạp dề, tôi vô thức lùi lại.

Thấy giờ đã là bảy giờ, hôm nay là thứ Hai, chỉ còn nửa tiếng nữa tôi phải đến lớp.

Tôi vội vàng tìm đồng phục mặc vào, lúc này mẹ đưa cho tôi một cốc sữa nóng còn bốc khói, chắc mới nấu xong.

"Uống cái này đi."

Tôi lo lắng nhìn mẹ, nhưng khi thấy mẹ không có gì bất thường, tôi mới cẩn thận nhận lấy cốc sữa và uống cạn.

Tôi hỏi: "Ba và ông nội đâu? Họ không dậy ăn sáng à?"

"Họ à? Họ không như con còn có lớp, giờ họ vẫn đang ngủ. Mẹ phải dậy làm bữa sáng cho con, lát nữa mẹ và ba cũng phải đi làm, chúng ta không gấp, nhưng con thì sắp muộn rồi."

Thấy thời gian trôi qua nhanh, tôi không để tâm nữa, cầm miếng bánh mì và đeo cặp sách rồi chạy ra ngoài.

Cuối cùng cũng rời khỏi nhà, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ trên đường đến trường.

Vì nhà gần trường nên đi lại thuận tiện, khoảng cách đến nơi chỉ tầm mười phút, tôi trở thành học sinh đi bộ đi học mỗi ngày.

Loading...