Chạm để tắt
Chạm để tắt

YẾM ĐỎ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-09 00:56:07
Lượt xem: 172

Con ngươi của tôi hơi co lại, vội vàng đóng mạnh cửa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng. 

 

"Đứa trẻ này càng ngày càng không có giáo dục, nói nó vài câu là nó giận dỗi đập cửa." 

 

Tôi nghe thấy bố vẫn ở ngoài nói về tôi. 

 

Tôi khóa trái cửa lại, trèo lên giường ôm chặt gối. Tôi không dám tắt đèn, bây giờ lại càng không dám cởi cái áo yếm đỏ này ra, tôi chỉ chăm chú nhìn vào cửa, không dám phát ra một tiếng động nào. 

 

Bên ngoài tiếng nói chuyện của bố mẹ cũng ngừng lại, cả ngôi nhà trở nên yên tĩnh, lần đầu tiên tôi sợ sự yên tĩnh như vậy.

 

Đột nhiên có một cái bóng dừng lại ở khe cửa, suốt mười phút không hề động đậy. 

 

Tôi run rẩy đi tới, muốn xem cái bóng đứng ở cửa phòng tôi mười phút là gì. Tôi cẩn thận nằm xuống sàn, cố gắng dùng mắt nhìn qua khe cửa.

 

Con ngươi của tôi hơi co lại, bốn mắt chạm nhau. 

 

Tôi phát hiện bố đang nằm ngay ở cửa phòng tôi, nhìn qua khe cửa, khóe miệng ông hơi cong lên một chút. 

 

Tôi lập tức bật dậy, toàn thân run rẩy, hôm nay là sao thế này? 

 

Tôi lục lọi trong tủ tìm một vài bộ quần áo, vội vàng chèn kín khe cửa, vẫn cảm thấy sợ hãi. Tôi chui vào giường, trùm kín chăn, không thể không lấy điện thoại gọi cho ông nội. 

 

Từ khi tôi mặc cái áo yếm đỏ này, mọi thứ đều quá kỳ lạ. Ông nội cuối cùng cũng bắt máy, tôi vội vàng nói: "Ông ơi, hôm nay bố mẹ đều rất kỳ lạ, đều bắt con cởi áo yếm ra!"

 

"Muốn con cởi thì cởi đi, bố mẹ con không thích đồ của ông già này tặng."

 

Tôi lạnh sống lưng, nhưng rõ ràng ông nội bảo tôi sau khi mặc vào thì không được cởi ra mà? 

Trà Sữa Tiên Sinh

 

"Ông ơi, chiều nay ông còn bảo con không được cởi ra mà, đây không phải là thứ ông xin từ thầy bói điên sao?"

 

Đúng lúc đó, đột nhiên có ai đó vỗ nhẹ vào tôi đang trốn trong chăn.

 

"Á~"

 

Tôi giật mình, tôi đã khóa cửa rồi mà!

 

Giọng của bố vang lên như hồn ma: "Yêu Yêu, giờ muộn rồi, con nên đi tắm đi!"

 

4

 

Với một tiếng hét, tôi lật tung chăn lên.

 

"Con la lối cái gì vào sáng sớm thế, mặt trời chiếu đến m.ô.n.g rồi mà còn chưa dậy à?"

 

Tôi nhìn quanh bốn phía, quần áo tôi dùng để chặn khe cửa tối qua không còn ở trên sàn nữa, cửa phòng vốn khoá chặt đã mở, rèm cửa cũng được kéo ra, ánh mặt trời đã chiếu vào.

 

Tôi nhắm mắt lại cảm nhận tất cả những điều thực tế này, bây giờ đã là buổi sáng rồi, người ba đầy sát khí với tôi chỉ là một cơn ác mộng.

 

"Ba?"

 

Tôi thử gọi một tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/yem-do/chuong-2.html.]

"Sao thế, mơ ác mộng à, gọi dậy mà cũng la hét."

 

Nhìn thấy người ba bình thường của ngày xưa, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn, tiến tới ôm lấy ba.

 

Ba không né tránh, vẫn trách móc tôi:

 

"Con nhóc này, chiều qua ra ngoài về là ngủ suốt trong phòng, gọi ăn cơm cũng không chịu ăn."

 

"Biết rồi, biết rồi, ba nói vậy làm con đói rồi này."

 

Tôi đẩy cha ra khỏi phòng, bắt đầu thay quần áo, vừa mới thức dậy tôi vẫn còn mặc đồ ngủ.

 

Tôi cởi đồ ngủ, bên trong là chiếc yếm đỏ, nhưng dường như nó đã đỏ hơn nhiều.

 

Tôi căng thẳng mở điện thoại, cuộc gọi cuối cùng vào rạng sáng hôm qua hiển thị lúc 00:01, đó là cuộc gọi cuối cùng cho ông nội.

 

Nhưng trong ấn tượng của tôi, phòng rõ ràng là khoá chặt...

 

Tôi bước ra khỏi phòng, nhìn mẹ đang bận rộn bưng món ăn lên bàn, tôi tiến tới nhận đĩa từ tay mẹ.

 

"Mẹ để con làm, mẹ ngồi đợi đi."

 

Tôi tiện tay chạm vào tay mẹ, nhưng mẹ không có phản ứng đặc biệt, mẹ còn cười nói với cha:

 

"Con này hôm nay sao ngoan thế? Lạ thật!"

 

Tôi bước vào bếp, lòng run rẩy, tôi rõ ràng thấy trên lòng bàn tay mẹ dán băng cá nhân, bên cạnh còn lộ ra một chút vết cháy.

 

Tôi giả vờ bình thường bưng hết món ăn lên bàn, cúi đầu ăn cơm, quên cả ăn thức ăn. Trong đầu không ngừng suy nghĩ liệu hôm qua có thật chỉ là mơ không?

 

Nhưng cảm giác khó nuốt khi ăn hôm qua thật sự quá chân thật, bây giờ ăn lại không có cảm giác gì.

 

"Con nhóc này, vừa ngoan xong giờ lại cúi đầu không nói gì. Trưa nay ông nội con sẽ đến, lát nữa cùng ba mẹ ra đón ông nhé."

 

Mẹ vừa ăn cơm vừa nói với tôi.

 

Miệng tôi đầy cơm đột nhiên ngừng lại, đũa cũng dừng lại, hỏi không để lộ cảm xúc:

 

"Ông nội? Ông nội hôm nay đến à?"

 

"Con nhóc này không phải bình thường thích ông nội nhất sao, sao lâu không gặp ông nội, giờ lại xa lạ vậy?"

 

Ông nội ở làng là một ngư dân nổi tiếng, là người già nhất trong làng, mọi người đều gọi ông là Lão Mặc.

 

Người trong làng thường liên lạc với ông nội để nhờ mang cá đến, tay ông lúc nào cũng có mùi cá tanh, nhưng ông nội cũng nổi tiếng ở mấy làng lân cận.

 

Lúc này, cha nói với tôi:

 

"Yêu Yêu, không phải con hay nhắc muốn ăn cá sao, ông nội lần này mang nhiều lắm đấy! Nghe nói gần đây sóng lớn, cá cũng đắt, dạo trước còn mang nhiều cá cho 1 ông cụ điên mù."

 

Mẹ đột nhiên thay đổi thái độ, nói một cách dữ dằn:

 

"Đã bảo rồi, ông cụ điên mù đó là kẻ lừa đảo, đừng có tiếp xúc gần. Ông nội con mê tín phong kiến, còn mang cá cho người ta! Ai ở gần đó dám tiếp xúc với ông cụ điên mù đó chứ, chỉ có ông nội con thôi."

Loading...