Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 167

Cập nhật lúc: 2024-09-22 09:13:15
Lượt xem: 84

Mộc Trung Quốc nghe xong lập tức bùng lửa giận: “Thế nhưng Hiểu Dung phải chịu bao nhiêu khổ đây? Vả lại lúc trước đã đồng ý với đại biểu hội phụ nữ rồi…”

 

Tự nhiên lại nuốt lời, người trong thôn sẽ nghĩ như thế nào?

 

“Cho dù thế nào thì tao không có tiền. Không thì mày bán tao đi, mày đi hỏi xem xem mẹ mày đang bao nhiêu tiền!” Dương Thục Phương

 

Vậy nên Dương Thục Phương gào lên mắng nhiếc, tiếng quát vang xa: “Mày có vợ là quên mẹ, mày không có lương tâm, thằng đần độn, thằng ăn hại. Tao nuôi mày được cái gì chứ? Đúng là cái đồ nặng nợ! Không cho tao được đồng nào thì thôi còn đòi tao tiền!”

 

Dương Thục Phương càng khóc càng thương tâm, càng mắng càng to tiếng. Chắc hàng xóm láng giềng đều ngõ rõ được mười mươi.

 

Mộc Dương ở bên ngoài nghe được quả thực giận vô cùng giận, không nhịn nổi nữa.

 

Mộc Dương đứng ở cửa, hỏi thẳng: “Bà nội, có phải bà nội không biết đến lúc đó sẽ phải nộp tiền phạt không? Thế chuyện tiền phạt thì bà nội định làm thế nào?”

 

Dương Thục Phương ở trong nhà im lặng ba giây rồi lần nữa la làng chửi bới: “Chúng mày muốn làm gì, chúng mày muốn làm gì? Tao thiếu nợ gì chúng mày?”

 

Dương Thục Phương giở trò như vậy Mộc Trung Quốc không ứng phó nổi, cuối cùng cũng chỉ có thể lui ra ngoài một cách chật vật.

 

Trông thấy Mộc Dương còn muốn đi vào đòi tiền Dương Thục Phương, Mộc Trung Quốc chỉ có thể kéo con gái lại, cười khổ: “Được rồi, để bố nghĩ cách khác.”

 

Mộc Dương nhăn mày: “Ông nội vừa ra ngoài cái là như này…”

 

Nếu như là cô, chắc chắn sẽ đi tìm Mộc Khai Kim về phân xử, dù có là đi làm thì đã làm sao?

 

Dương Thục Phương không chịu đưa khoản tiền này, rõ ràng là muốn ép c.h.ế.t Mộc Trung Quốc, ép c.h.ế.t Trương Hiểu Dung.

 

Dương Thục Phương làm như vậy quá là đáng hận.

 

Nhưng trông thấy vẻ bất lực tột cùng trên mặt Mộc Trung Quốc và dáng vẻ tổn thương kia, Mộc Dương bỗng thấy chuyện này có quậy trước mặt Mộc Trung Quốc cũng không có ý nghĩa gì.

 

Mộc Dương thở dài một hơi, đi theo sau Mộc Trung Quốc, tức giận trở về.

 

Đối mặt với dòng lệ của Trương Hiểu Dung, Mộc Trung Quốc lặng thinh một hồi mới nói một câu: “Bà đừng lo chuyện này, chúng ta đẩy xuống một hôm đi để ngày mai tôi đi vay tiền.”

 

Mộc Trung Quốc vẫn rất có trách nhiệm.

 

Về điểm này, Mộc Dương vô cùng hài lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-167.html.]

 

Có điều vì chuyện này mà tối đến không ai ngủ ngon giấc, sang hôm sau trời còn chưa sáng Mộc Trung Quốc đã ra ngoài.

 

Cảm xúc của Trương Hiểu Dung đều kém hẳn đi.

 

Mộc Dương trông mà đau lòng nhưng cũng không có cách nào.

 

Có điều vì không muốn đại biểu hội phụ nữ lại tới nhà hỏi chuyện nên Mộc Dương phải chạy một chuyến đến uỷ ban thôn.

 

Sau khi đến uỷ ban thôn, Mộc Dương chợt nảy ra ý tưởng. Nghĩ ra một cách.

 

Mộc Trung Quốc nói đi vay tiền, thế nhưng đã vay thì phải trả cơ mà?

 

Nên tính ra cách này vẫn không tốt lắm.

 

Khoản tiền đó vẫn phải để Dương Thục Phương phải bỏ ra mới đúng.

 

Sau khi Mộc Dương thấy Tả Phương Phương, đầu tiên là nói với Tả Phương Phương khả năng là ngày hôm nay không thể đi bệnh viện.

 

Tả Phương Phương nhíu mày: “Sao lại không đi? Không phải đã đồng ý cả rồi sao? Mẹ cháu đổi ý à?”

 

Mộc Dương cũng chỉ im lặng lắc đầu.

 

Tả Phương Phương hỏi thêm Mộc Dương mới nói: “Bác Tả, bác đừng hỏi nữa. Cháu phải về đây, nếu không lát nữa bà cháu không thấy cháu đâu sẽ lại mắng cháu.”

 

Nói xong, Mộc Dương dụi mắt đi luôn.

 

Tả Phương Phương thấy như thế bèn lo lắng.

 

Là có chuyện gì vậy?

 

Tả Phương Phương vội vàng làm xong việc trong tay, tranh thủ qua nhà họ Mộc.

 

Trùng hợp là hôm nay Trương Hiểu Dung không có tinh thần, làm việc không tốt, Dương Thục Phương đang chửi chó mắng mèo bà.

 

Tả Phương Phương đứng ở ngoài cổng đều nghe thấy hết, càng nghe càng thấy không thể hiểu nổi.

 

Tả Phương Phương bèn dứt khoát đẩy cổng vào nhà.

Loading...