Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 871

Cập nhật lúc: 2024-10-21 20:16:36
Lượt xem: 4

Bên trong túi công văn có một tấm giấy tờ nhà biệt thự, còn có hai cửa hàng ở khu vực rất không tồi, đây chính là một món quà lớn.

"Lễ quá nặng rồi."

Đường Niệm Niệm không nhận, trả lại cho đại phu nhân.

"Đây là tài sản riêng của tôi, không có quan hệ gì với Đặng Trường Quang, cô Đường nhất định phải nhận."

Đại phu nhân lại đưa tới, cười nói: "Không dối gạt cô Đường, tôi cực hận Ngô Bích Hoa, chỉ ước có thể khiến cô ta chết, cô đã giúp tôi một đại ân, tôi rất cảm kích cô."

Những năm nay bà ta đã luôn muốn báo thù, nhưng thế lực Ngô Bích Hoa càng lúc càng lớn, còn có Đặng Trường Quang che chở, bà ta hoàn toàn tìm không thấy cơ hội, may mắn xuất hiện bước rẽ là Đường Niệm Niệm này, khiến Đặng Trường Quang chán ghét Ngô Bích Hoa, bà ta mới có cơ hội lại nắm quyền chưởng quản lần nữa, báo thù thay con trai con gái.

Đường Niệm Niệm nhận phần quà này, đại phu nhân chỉ ngồi một lát đã chào tạm biệt, để Đặng Mạt Lỵ lại chơi với cô.

"Ngô Bích Hoa sắp chết, là ông nội tôi ra tay."

Đặng Mạt Lỵ mệt mỏi, trông không phải rất vui mừng.

"Không phải Đặng Trường Quang rất sủng ái nhị phu nhân sao?" Đường Niệm Niệm có hơi bất ngờ.

Cô còn tưởng rằng là đại phu nhân ra tay, không ngờ đúng là Đặng Trường Quang.

Đặng Mạt Lỵ cười khổ, nói: "Trong tay đại phu nhân có chứng cứ yêu đương vụng trộm của Ngô Bích Hoa, sau khi ông nội thấy đã nổi trận lôi đình, nhốt Ngô Bích Hoa, còn không cho phép bất cứ kẻ nào đưa thức ăn nước uống, đã quan bốn ngày rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-871.html.]

"Vì sao đại phu nhân không lấy chứng cứ ra sớm hơn?"

Đường Niệm Niệm nghĩ mãi mà không rõ, thứ đàn ông không thể chịu được nhất chính là bị cắm sừng, vì sao đại phu nhân phải kéo nhiều năm như vậy mới lấy ra?

"Tôi đã hỏi đại phu nhân, bà ta nói con át chủ bài trên tay bà ta không nhiều, nhất định phải một đòn tất trúng, không thể cho Ngô Bích Hoa cơ hội sống, ít năm trước đây bà ta không có nắm chắc, cho nên mới không lấy ra." Vẻ mặt Đặng Mạt Lỵ có chút ngẩn ngơ.

Bởi vì cô ấy phát hiện, mỗi người nhà họ Đặng đều không đơn giản, ngay cả Đại phu nhân cô ấy đã từng cho là hèn yếu nhất, thật ra cũng là người âm tàn có thể nhẫn nhịn, còn có tam phu nhân vụng về, thật ra là đang giả heo ăn thịt hổ.

Ngô Bích Hoa hơi thất thế, tam phu nhân đã nhảy ra tố cáo, nói chính mắt thấy đến Ngô Bích Hoa thân mật với đàn ông, trước kia bị uy h.i.ế.p mới không dám nói.

Có ảnh chụp đại phu nhân lấy ra, lại thêm tam phu nhân tố cáo, Đặng Trường Quang đã tin tưởng không hề nghi ngờ, dùng roi da quất Ngô Bích Hoa đến mình đầy thương tích, sau đó nhốt lại, không cho phép người trong nhà đưa thức ăn nước uống.

Đường Niệm Niệm đã hiểu, hiển nhiên chứng cứ trong tay đại phu nhân không rõ ràng, trước kia Ngô Bích Hoa nhận được cưng chiều và tín nhiệm của Đặng Trường Quang, còn có quyền chưởng quản gia đình, chút chứng cứ này của đại phu nhân không lấy được mạng của Ngô Bích Hoa, ngược lại sẽ liên lụy chính bà ta. Hiện tại Ngô Bích Hoa mất sự cưng chiều của Đặng Trường Quang, đại phu nhân lấy ra chứng cứ, lại liên minh với tam phu nhân tố cáo, Ngô Bích Hoa ắt hẳn sẽ phải chết.

Đường Niệm Niệm nghĩ mà đau đầu, kiểu lục đục gia tộc với nhau quả nhiên không thích hợp với cô, cô không có lòng kiên nhẫn như đại phu nhân, hai là không có tài diễn xuất của tam phu nhân, cô chỉ biết đánh thẳng vào, khó chịu thì đánh!

"Cô với em trai hiện tại được nuôi dưỡng ở bên người đại phu nhân?" Đường Niệm Niệm hỏi.

Đặng Mạt Lỵ nhẹ gật đầu, tự giễu nói: "Bà ta cũng không phải là thực tình yêu thích chúng tôi, chẳng qua là lựa chọn bất đắc dĩ, hơn nữa tôi với em trai nhất định phải làm quân cờ nghe lời trong tay bà ta, nếu không bất cứ lúc nào cũng sẽ trở thành con rơi!"

"Vậy thì cứ nghe bà ta, chờ có năng lực phản kháng thì bỏ bà ta!"

Đường Niệm Niệm cười cười, khẳng định Đặng Mạt Lỵ cũng có dự định này.

Loading...