Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 632

Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:49:49
Lượt xem: 3

Cuối cùng Đường Cảnh Lâm cũng nhìn thấy Triệu Phương Hoa, sắc mặt thay đổi, quay người muốn đi.

“Cảnh Lâm, mẹ là mẹ con!”

Triệu Phương Hoa bật khóc kêu lên, bà ấy không ngờ phản ứng đầu tiên khi con trai nhìn thấy mình lại là quay người.

“Thưa bà, xin đừng nói năng hàm hồ, mẹ tôi đã lâm bệnh qua đời rồi.”

Sắc mặt Đường Cảnh Lâm khó coi, xoay người đi, tuy nói chuyện rất khó nghe nhưng ông ấy lại không dám nhìn thẳng Triệu Phương Hoa.

Ông ấy sợ nhìn thêm một chút sẽ mềm lòng.

Những năm nay, không lúc nào ông ấy không nhớ mẹ, lúc nhỏ cha nói với ông ấy, mẹ khao khát tự do, vứt bỏ ông ấy, ra nước ngoài sống cuộc sống tự do tự tại, ông ấy hận mẹ.

Tự do quan trọng như thế sao?

Quan trọng tới mức phải bỏ chồng bỏ con?

Triệu Phương Hoa dựa vào chị Thúy đau lòng khóc nấc, bà ấy từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng gặp mặt con trai, chỉ không ngờ, con trai lại không nhận bà ấy.

Đều là tội nghiệt của bà ấy, không trách con trai.

“Vào phòng nói đi!”

Đường Niệm Niệm lên tiếng, trên hành lang không ít người ló đầu nhìn ra, không tiện nói chuyện.

“Đúng đúng đúng, vào phòng rồi nói.”

Đường Trường Phong vội phụ họa, anh ấy có ấn tượng rất tốt với Triệu Phương Hoa, nếu có thể làm bà nội anh ấy, anh ấy vẫn rất vui.

Nhưng chuyện này anh ấy không thể quyết được, phải được cha đồng ý mới được.

Hơn nữa xem ra dường như cha có oán khí với bà nội, không muốn nhận bà nội.

Lúc này Đường Cảnh Lâm mới nhìn thấy Đường Niệm Niệm, tâm trạng nặng nề trở nên vui mừng, một bụng lời muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu.

“Cha, vào phòng đi!”

Đường Trường Xuyên khuyên, lúc này Đường Cảnh Lâm mới hồi thần, gật đầu lia lịa: “Đúng, vào phòng rồi nói!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-632.html.]

Ánh mắt của ông ấy luôn dính trên người Đường Niệm Niệm, một giây cũng không nỡ rời đi, con gái lớn như vậy rồi, còn xinh đẹp như thế, ông cụ Đường Thanh Sơn không cô phụ sự phó thác của ông ấy, nuôi con gái rất tốt.

Ngài Hans thức thời quay về phòng của ông ấy, loại chuyện gia đình này ông ấy không tiện có mặt.

Mọi người đều vào phòng của vợ chồng Đường Cảnh Lâm, Mục Anh Liên nằm trên giường nghỉ ngơi, bệnh đau đầu của bà ấy lại tái phát.

“Anh Liên, Niệm Niệm tới rồi!”

Đường Cảnh Lâm vừa vào phòng liền vui vẻ nói cho vợ biết tin tốt.

Mục Anh Liên vốn đang mệt mỏi nằm, lập tức phấn chấn tinh thần, ngồi bật dậy, sau khi nhìn thấy Đường Niệm Niệm, người bà ấy nhẹ tênh, đi xuống giường, chạy thẳng tới chỗ con gái.

“Niệm Niệm, mẹ là mẹ con!”

Mục Anh Liên nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, nước mắt chảy ròng ròng.

“Niệm Niệm, anh là anh cả!”

“Anh là anh hai em!”

Anh em Đường Trường Xuyên giới thiệu bản thân, mắt đỏ lên.

“Đỗ Nhất Luân chuyển lời?” Đường Niệm Niệm hỏi.

“Đúng, bây giờ cậu ta rất tốt, sống ở nhà bác cả cậu ta.” Đường Cảnh Lâm cười nói.

Đường Niệm Niệm gật đầu, nhìn sang Triệu Phương Hoa, nói: “Hay là mọi người xử lý chuyện của bà ấy trước đi, con không vội.”

Cô phải xác thực có phải là bà ruột không, nếu phải, cô có thể cho chút linh tuyền, cứu mạng của người bà ruột này.

“Cháu tên Niệm Niệm phải không? Bà là bà cháu.”

Triệu Phương Hoa đã khôi phục bình tĩnh, bây giờ bà ấy không mong cầu con trai tha thứ cho mình, chỉ muốn giao tài sản của bà ấy cho cháu trai cháu gái.

Thời gian cuối cùng của cuộc đời, có thể nhìn thấy con trai con dâu, còn có cháu trai cháu gái, bà ấy đã không còn nuối tiếc nữa.

“Cháu và con trai bà cũng vừa nhận nhau, không thân.” Đường Niệm Niệm thành thật nói.

Cho nên cô sẽ không tham gia vào chuyện của hai mẹ con Đường Cảnh Lâm.

Loading...