Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 560

Cập nhật lúc: 2024-10-19 08:54:24
Lượt xem: 15

Cô cũng có ấn tượng tạm được với thím Trương, Thẩm Kiêu ở trong nhà không được đối xử tốt, anh em Thẩm Bằng thường xuyên bắt nạt anh, Thẩm Chí Viễn còn thường xuyên phạt anh không cho ăn cơm, thím Trương đều trộm đưa cơm cho Thẩm Kiêu, coi như là sự ấm áp hiếm có dành cho Thẩm Kiêu trong nhà đó.

Sắc mặt thím Trương thay đổi, lập tức chuyển sang vui mừng, không chắc chắn hỏi lại: “Các cháu thật muốn thím làm sao?”

“Muốn, thím nấu mì ngon lắm.”

Thẩm Kiêu nhẹ gật đầu, anh thích ăn mì thím Trương nấu.

Thẩm Chí Viễn phạt anh đứng im trong sân mấy tiếng, đêm dài bụng anh phát ra tiếng đói bụng, đám Thẩm Chí Viễn và Phó Bạch Lan đều đã ngủ, mặc kệ sống c.h.ế.t của anh, thím Trương lại bưng một bát mì trứng gà lớn, để anh ăn hết, còn dạy anh đừng có bướng bỉnh.

“Cháu thằng nhóc ngốc này, cháu cứng đầu với cha cháu làm gì? Bọn họ đã ngủ hết rồi, cháu đứng hay không bọn họ cũng đâu có nhìn thấy? Nghe lời, trở về phòng đi, sáng mai cháu lại dậy sớm một chút rồi đứng vào lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Sau khi được thím Trương chỉ bảo, hai mạch Nhâm Đốc của Thẩm Kiêu giống như được đả thông, sau lần đó, mỗi khi Thẩm Chí Viễn phạt anh, anh sẽ không phản bác lại, ngoan ngoãn phạt đứng ở bên ngoài, đến khi đám Thẩm Chí Viễn ngủ thì anh cũng về phòng ngủ, trước khi ngủ tất nhiên sẽ ăn một chén mì trứng gà lớn do thím Trương nấu.

Sáng hôm sau, trước khi đám Thẩm Chí Viễn đến, Thẩm Kiêu sẽ đi vào trong viện đứng, vì để biểu hiện càng thêm chân thực, anh còn vẩy chút nước trên đầu, giống như bị ướt vì mấy hạt sương.

Thím Trương cũng làm chứng thay anh, nói anh đứng cả một bên, Thẩm Chí Viễn hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào.

Trong tuổi thơ của Thẩm Kiêu ở Bắc Kinh, ngoại trừ cậu ra thì thím Trương là người đối xử với anh tốt nhất.

Thím Trương không khỏi cười lên, trong mắt đầy nước mắt, nói: “Nếu cháu thích ăn, sau này mỗi ngày thím đều nấu cho cháu ăn, vậy trước đó thím về quê ở vài ngày có được không? Đã lâu rồi thím chưa về nhà.”

“Tùy thím ở bao lâu cũng được, trước khi đến thì nhớ gọi điện cho cháu, cháu cho thím biết địa chỉ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-560.html.]

Đường Niệm Niệm lấy giấy bút, viết số điện thoại liên lạc, đưa cho thím Trương.

“Ừ, thím đến trạm xe lửa đây, đến lúc đó thím sẽ đến Thượng Hải tìm hai đứa.”

Thím Trương dụi mắt một cái, bà ấy không ngờ cuối cùng Thẩm Kiêu sẽ thu nhận bà ấy, đứa nhỏ này từ trước đến giờ đều là mặt lạnh, nhưng trong lòng lại rõ ràng, biết rõ người nào đối tốt với mình.

“Thím chỉ làm việc ở Bắc Kinh, chưa từng qua phương Nam, nhờ vào phúc của hai đứa, thím còn được tới Thượng Hải để mở rộng tầm mắt một chút.”

Thím Trương vô cùng mong chờ được tới Thượng Hải, nếu vậy thì sau này khi bà ấy về thôn sẽ có vốn liếng để khoác lác, ngay cả đại đội trưởng của thôn bọn họ cũng chưa từng đi tới Thượng Hải.

Đường Niệm Niệm kín đáo đưa cho bà ấy hai mươi tệ, để bà ấy mua đồ trên đường, thím Trương sống c.h.ế.t không chịu, bà ấy không thiếu tiền, những năm nay ở nhà họ Thẩm làm việc, bà ấy kiếm được không ít tiền.

Nhưng thím Trương lại không cố chấp bằng Đường Niệm Niệm, đành phải nhận lấy, Thẩm Kiêu lái xe đưa bà ấy đến trạm xe lửa, còn đổi thành giường nằm cho bà ấy, khiến thím Trương cảm động đến rưng rưng nước mắt.

Tiễn thím Trương xong, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu về lại nhà họ Thẩm, Thẩm Chí Viễn nhận số tiền hối lộ quá lớn, nửa đời sau chỉ có thể ngồi chờ ở trong tù, nhà cửa bây giờ là của Thẩm Kiêu.

Bọn họ đến Bắc Kinh đã được nửa tháng, Chu Hồng Xương đang kéo dài chút hơi tàn, thời gian hôn mê nhiều, còn thời gian tỉnh táo thì ngắn, ông ta nghe được chuyện xảy ra gần đây của nhà họ Thẩm từ chỗ con trai cả, còn biết Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm đã sớm tới Bắc Kinh.

Ông ấy chợt hiểu ra gì đó, phun ra một ngụm m.á.u lớn, đôi mắt trừng lớn, kêu lên: “Là bọn chúng…”

Lời còn chưa nói hết, Chu Hồng Xương đã tắt thở.

Rốt cuộc ông ta cũng nhận ra là ai đối phó với nhà họ Chu nhưng đã muộn.

Loading...