Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 54

Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:10:35
Lượt xem: 29

Đường Niệm Niệm khẽ hừ một tiếng, không khách khí nhận lấy hiếu kính.

Mặc dù là chút vàng bạc châu báu có phẩm chất không tốt cho lắm, nhưng nếu đặt vào đời sau cũng có giá trị một căn hộ, cô không chê ít.

“Sau này đánh bóng bảng hiệu [1] một chút!”

[1] Tiếng lóng, mang ý nhắc nhở nghiêm túc, đàng hoàng một chút.

Đường Niệm Niệm cố ý nói tiếng lóng giang hồ, Bát Ca thầm rùng mình, càng kiêng kỵ hơn.

Cô gái xinh đẹp này quả thật là người từng trải, có khi còn là người của Phủ Đầu Bang Thượng Hải, trước kia ông ta cũng từng lăn lộn trong Phủ Đầu Bang, nhưng chỉ là tôm tép, sau khi giải phóng thì Phủ Đầu Bang cũng giải tán, ông ta cũng trở về quê Chư Thành.

Nhưng ông ta nghe nói, thật ra Phủ Đầu Bang vẫn còn tồn tại, chỉ là rải rác trong bóng tối, ngành nghề nào cũng có người của Phủ Đầu Bang, cô gái xinh đẹp này cũng có thể chính là hậu duệ của đầu sỏ Phủ Đầu Bang.

“Sau này cô có thứ gì tốt cứ việc tới tìm tôi, không cần phải tới chợ đen, tới thẳng địa chỉ này đi.”

Bát Ca nói ra một địa chỉ, đây là chỗ ông ta thường ở, khá an toàn.

Ông ta nhận thấy trên tay Đường Niệm Niệm tuyệt đối không chỉ có một trăm thớt vải, mà còn có thứ tốt khác.

“Nói sau đi.”

Đường Niệm Niệm không đồng ý, cũng không từ chối, con người Bát Ca cũng không tệ lắm, mặc dù có chút xấu xa, nhưng không tệ hoàn toàn, lá gan cũng không lớn, sau này có thể hợp tác.

Nhưng cô cứ nhử trước đã, không thể đồng ý quá dễ dàng.

Bát Ca không dám nói nhiều, để thuộc hạ khuân vác vải vóc, bọn họ mang tới mấy chiếc xe đẩy tay, một trăm thớt vải nhanh chóng được lôi đi.

“Cô gái à, có bán xe tải này không?”

Bát Ca ghen tị với chiếc xe tải Đường Niệm Niệm lái tới, mới tinh, thật oai phong mà!

“Tạm thời không.”

Đường Niệm Niệm để lại một con đường sống, trong không gian của cô có tới mười chiếc xe tải cổ điển, hiện tại không thể nào lấy ra được, có vài linh kiện là của đời sau, cô phải thay đổi mới dám lấy ra ngoài.

“Nếu cô có bán thì nhất định phải tới tìm tôi, tôi sẽ báo giá thành tâm.”

Hai mắt Bát Ca phát sáng, nghe giọng điệu này, nhất định có thể lấy được hàng.

“Nói sau đi!”

Đường Niệm Niệm bình thản đáp lại, vẻ mặt còn có chút mất kiên nhẫn, nhưng Bát Ca không dám tức giận, thậm chí còn cảm thấy như vậy mới đúng, thái độ của Đường Niệm Niệm quá tốt sẽ khiến ông ta nghi ngờ.

Bát Ca dẫn thuộc hạ rời đi, không bao lâu sau đã biến mất khỏi màn đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-54.html.]

Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn chú hai trốn phía sau đại thụ, lái chiếc xe tải về phía xa rồi thu vào không gian, Bách Tuế cũng vào trong theo.

“Bách Tuế mi rảnh rỗi thì gieo hạt giống đi!”

Ban ngày Đường Niệm Niệm có mua chút hạt giống ngô và lúa mì ở trạm hạt giống, đất đai trong không gian rất màu mỡ, tùy tiện đào cái hố, tưới chút nước là đã sống được, Bách Tuế nhất định có thể làm được.

“Gâu... Ông đây không làm!”

Trong không gian truyền tới tiếng hùng hổ của Bách Tuế, Đường Niệm Niệm không để ý tới nó, sau khi ra sử dụng ý niệm để tuần tra không gian, khóe miệng nhếch lên.

Bách Tuế đang thở hổn hển đào hố, rải hạt giống vào từng cái hố, sau đó ngậm một chiếc thùng nhỏ đến hồ nước múc nước, làm việc vừa nhanh lại vừa giỏi.

“Bách Tuế giỏi quá!”

Đường Niệm Niệm khen ngợi.

“Gâu... Cút đi!”

Câu trả lời chính là tiếng sủa giận dữ của Bách Tuế.

Đường Niệm Niệm không hề tức giận, người làm việc tức giận cũng là chuyện bình thường, cô không thể được lợi mà còn xoi mói.

Đường Mãn Ngân đợi phía sau gốc cây hồi lâu vẫn chưa thấy cháu gái trở về, chỉ đành căng da đầu vào trong rừng tìm người, đi một bước dừng một bước, quan sát xung quanh, luôn có cảm giác có ai đó sau lưng.

“Sột soạt...”

Sau lưng có tiếng động, hình như là tiếng bước chân, nhưng không giống như của người, người không đi nhẹ như vậy.

Lông tơ toàn thân Đường Mãn Ngân dựng đứng, tóc dựng thẳng không cần gió, ông ấy đứng im, không dám nhúc nhích.

Không phải người, vậy là gì?

Má ơi!

Đường Mãn Ngân muốn chạy, nhưng chân không còn sức lực, một cm cũng không động đậy nổi.

Có bàn tay vỗ lên vai, Đường Mãn Ngân giật mình, nhảy lên cao ba thước, nhấc chân bỏ chạy, đế giày đều bốc khói.

Đường Niệm Niệm ngạc nhiên, đến mức vậy sao?

“Chú hai ơi, tiền rơi!”

Đường Niệm Niệm kêu lên một tiếng, Đường Mãn Ngân lập tức phanh lại, nhưng là phanh bằng mặt.

Bởi vì ông ấy té,

Úp mặt xuống đất!

Loading...