Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 437

Cập nhật lúc: 2024-10-18 06:10:13
Lượt xem: 14

"Cậu cả, uống nước đi!"

Một tên thuộc hạ dùng ấm nước hứng chút nước trong sơn động, sau khi lắng đọng để Chu Tư Minh uống.

"Tôi không uống, mùi tanh quá."

Chu Tư Minh từ chối, anh ta không uống được loại nước bẩn này, mùi tanh của đất nồng nặc, chỉ là ngửi một cái đã khiến anh ta buồn nôn muốn ói.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, anh ta một ngụm nước cũng không uống, môi đã khô nứt nẻ, cổ họng cũng như hỏa thiêu, nhưng anh ta vẫn không uống được loại nước bẩn này.

Hơn nữa Chu Tư Minh cảm thấy, hẳn là sẽ không vào đường cùng, anh ta là cậu cả nhà họ Chu, ông nội anh ta quyền cao chức trọng, trước khi đến Chư Thành đã đánh tiếng với người có mặt mũi bên này rồi, anh ta mất tích một đêm, những người này khẳng định sẽ phái người đi tìm.

Cũng sắp tìm được đến đây rồi nhỉ?

Chu Tư Minh dựa vào chút tin tưởng ấy mà một mực ráng chống đỡ, c.h.ế.t sống không chịu uống nước bẩn.

Chỗ nước này là thuộc hạ đào một cái hố trong đất bùn, sau khi nước lắng xuống, lấy ấm múc vào, đám người bọn họ giẫm tới giẫm lui trên mặt đất, bẩn không chịu được, loại nước này anh ta làm sao uống được chứ?

"Các anh uống đi, tôi vẫn ổn!"

Chu Tư Minh dùng sức nuốt xuống, trong miệng khô khốc.

"Cậu cả, không uống nước thì cậu không chịu nổi đâu, người cứu viện còn không biết lúc nào có thể tới, cậu phải duy trì thể lực." Thuộc hạ tận tình khuyên bảo.

Kỳ thật thuộc hạ cũng không kiên nhẫn được nữa, bọn họ nghe theo mệnh lệnh của ông cụ Chu tới đây, trước kia cũng không tiếp xúc với Chu Tư Minh, chỉ biết là cậu cả nhà họ Chu có thanh danh tốt, nhã nhặn khiêm tốn, đơn giản mộc mạc.

Trước khi đến bọn họ còn cảm thấy may mắn, Chu Tư Minh khẳng định là một người dễ chung đụng, nhiệm vụ lần này chắc sẽ đơn giản.

Nhưng sau khi tiếp xúc mấy ngày, bọn họ mới hiểu được, cái gì gọi là có tiếng không có miếng.

Nhã nhặn khiêm tốn đơn giản mộc mạc, phải là ngược lại mới đúng, Chu Tư Minh cuồng vọng tự đại ham hưởng thụ, hơn nữa thực chất bên trong xem thường người nông thôn, không khác gì Chu Tư Lượng Chu Tư Nhân cả.

Mặc dù phiền chán Chu Tư Minh, nhưng mấy tên thuộc hạ vẫn nhẫn nại tính tình chăm sóc anh ta, nếu như cậu chủ này lại xảy ra chuyện thì bọn họ trở về không có cách nào ăn nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-437.html.]

Lần này xảy ra chuyện quá đột ngột, bọn họ không có chuẩn bị chút nào, tám người chỉ có một bình nước, còn có một bọc bánh quy nhỏ mà Liễu Kháng Nhật mang theo, còn lại cái gì cũng không có.

Nhưng trong sơn động có nước, chí ít có thể kiên trì mười ngày, mấy tên thuộc hạ cũng không quá nản chí.

"Tôi uống một chút."

Chu Tư Minh cũng lo lắng mình sẽ sụp đổ, liền thỏa hiệp, cầm lấy ấm nước nhấp một hớp, mùi tanh của đất lập tức xông vào miệng, kích thích thần kinh mẫn cảm yếu ớt của anh ta.

"Ọe..."

Chu Tư Minh che miệng lại, nôn khan mấy tiếng, chỉ phun ra nước mới vừa uống, trong dạ dày quay cuồng một hồi, cái gì cũng không có phun ra.

Thuộc hạ nhíu chặt lông mày, trong sơn động tối đen như mực, gã không cần phải che giấu biểu lộ, cho nên, giờ phút này trên mặt của gã tràn đầy ghét bỏ và xem thường.

Nếu không phải nể mặt lão thủ trưởng, gã mới lười quan tâm sống c.h.ế.t của gã công tử này.

"Tôi không uống, anh cầm đi đi!"

Chu Tư Minh dùng sức che miệng, anh ta thật sự uống không nổi, đã lớn như vậy nhưng anh ta chưa từng chịu khổ bao giờ.

Dù cho là niên đại nạn đói mười mấy năm trước, anh ta cũng không có thiếu ăn, còn có thể thỉnh thoảng ăn được sô cô la và táo.

Thuộc hạ không quan tâm anh ta nữa, cầm ấm nước trở về chỗ đồng bọn.

Một bình nước mấy người bọn họ chia ra uống, còn có bọc bánh quy nhỏ của Liễu Kháng Nhật, cũng bị sung công, chính ông ta chỉ có một khối.

"Ùng ục ục..."

Không biết bụng ai kêu lên, trong bóng đêm nghe thấy cực kỳ rõ ràng.

Liễu Kháng Nhật dùng sức đè bụng, hữu khí vô lực nói: "Làm sao còn không có người tới cứu chúng ta? Nếu không đến nữa thì tôi sẽ c.h.ế.t đói mất!"

Từ hôm qua đến bây giờ, ông ta chỉ ăn một khối bánh bích quy, cũng không đủ nhét kẽ răng.

Rõ ràng túi bánh bích quy kia là của ông ta, những người này còn cường đạo hơn ăn cướp, Liễu Kháng Nhật giận mà không dám nói gì, chôn oán khí vào sâu dưới đáy lòng, chờ ngày sau nhà họ Liễu ông ta đông sơn tái khởi, hừ, khoản nợ này ông ta sẽ tính toán từng cái một.

Loading...