Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Mở Tiệm Ăn - Chương 116

Cập nhật lúc: 2024-08-13 20:13:56
Lượt xem: 232

Vào cuối xuân đầu hạ, trời đã khá nóng. Ngồi trong kiệu, lại càng cảm thấy ngột ngạt.

Khi kiệu nhỏ trở về hẻm Hạnh Hoa, lúc Nguyệt Nha Nhi xuống kiệu, nàng thoáng thấy mây lửa đỏ rực trên trời, biến cả con ngõ thành màu đỏ vàng.

Ngô Miễn đứng giữa bức tranh màu đỏ vàng ấy, áo trắng của hắn bị ánh sáng nhuốm đỏ, không biết đã đợi bao lâu.

Vừa thấy Nguyệt Nha Nhi, hắn lập tức tiến lên.

Tránh làm phiền người khác, Ngô Miễn không nói nhiều, nhưng thần sắc hắn rõ ràng rất căng thẳng. Đợi đến khi nhìn kỹ Nguyệt Nha Nhi từ trên xuống dưới, thấy nàng không sao, hắn mới nở nụ cười.

"Về rồi à?"

"Ừ." Nguyệt Nha Nhi lấy ra vài đồng tiền từ tay áo, đưa cho người phu kiệu, thần sắc bình tĩnh.

Vừa vào Hạnh Hoa Quán, Ngũ tẩu và Lục Cân cũng xúm lại.

Hina

Nhưng hiện giờ Hạnh Hoa Quán còn đang kinh doanh, nhiều người vây quanh cũng không tiện, Nguyệt Nha Nhi cười nói: "Không có gì, chỉ là mời ta làm vài món điểm tâm thôi. Mọi người đi làm việc đi."

Ngũ tẩu thấy nàng thần sắc như thường, cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo nữ nhi đi làm việc trong quán.

Nguyệt Nha Nhi chào hỏi vài khách quen trong Hạnh Hoa Quán, dáng vẻ rất bình tĩnh, không chút hoảng loạn.

Ai thấy cũng nghĩ nàng không có chuyện gì lớn.

Trừ Ngô Miễn, hắn nhìn tay phải nàng nắm chặt, biết chắc chắn có chuyện. Có lẽ ngay cả Nguyệt Nha Nhi cũng không nhận ra, mỗi khi nàng lo lắng, tay phải sẽ nắm chặt, ngón cái đặt lên đốt ngón trỏ, như một con nhím bị kích thích cuộn tròn lại.

Hắn lặng lẽ đi theo sau nàng, cách hai ba bước, không nói gì, như cái bóng.

Đến khi Nguyệt Nha Nhi trấn an xong mọi người, đi qua Hạnh Hoa Quán trở về nhà. Đến chỗ không có người ngoài, nàng mới thở dài một hơi, tay vịn ghế ngồi xuống, nói: "Hôm nay có lẽ đã làm huynh sợ rồi?"

Trước khi đi, nàng để lại tờ giấy ghi rằng, nếu trước khi mặt trời lặn nàng chưa về, thì nhờ Ngô Miễn đi tìm người.

"Về là tốt rồi." Ngô Miễn thấy nàng cầm cuốn sách quạt gió, biết nàng nóng, do dự một lát, rồi rót cho nàng một chén trà ướp lạnh. Thực ra hắn không tán thành việc Nguyệt Nha Nhi uống trà ướp lạnh, một là chưa từng nghe cách uống này, hai là lo nàng đau dạ dày, sợ nàng bị lạnh.

Nguyệt Nha Nhi chạm tay vào chén trà, cười nói: "Đúng là trong cái rủi có cái may, huynh cổ lỗ sĩ cũng chịu rót trà ướp lạnh cho ta uống."

Nàng uống liền mấy ngụm trà ướp lạnh, cảm giác bực bội trong lòng mới dịu lại.

"Rốt cuộc là chuyện gì?"

Nguyệt Nha Nhi vốn có tật, không muốn báo tin xấu cho người thân, sợ họ lo lắng. Lúc này Ngô Miễn hỏi, nàng không trả lời ngay, chỉ nắm lấy tay áo hắn, nhẹ nhàng lắc: "Ta đói rồi."

Ngô Miễn nhíu mày, quay mặt đi: "Ta đi nấu cho muội bát mì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-mo-tiem-an/chuong-116.html.]

"Muốn ăn mì lạnh."

"Không được, hôm nay đã uống trà lạnh rồi."

Hắn lạnh lùng nói, nhưng không rút tay áo ra.

"Hừ, huynh chưa từng làm mì lạnh cho ta." Nguyệt Nha Nhi lẩm bẩm, buông tay, lại uống trà lạnh.

Ngô Miễn lén nhìn nàng một cái, môi mím chặt, đi thẳng vào bếp.

Cuối cùng hắn vẫn mang ra hai bát mì đánh trứng lớn, hai đĩa thịt heo luộc thái mỏng, một đĩa nước sốt có rau mùi và hành lá, một đĩa trứng vịt muối cắt đôi, hai đĩa rau xanh chần, hai cái muỗng, hai đôi đũa. Bày đầy một cái bàn vuông.

Người thích ăn rau mùi, chỉ có Nguyệt Nha Nhi. Nàng cầm đĩa nước sốt, đổ vào bát mì của mình, trộn với thịt heo luộc. Mì đánh trứng vốn đã có nước thịt và mỡ lợn, sau khi trộn đều, mỗi sợi mì đều nhuốm màu, bóng loáng, rất thơm.

Ngô Miễn cũng cầm đũa, chọn hết lòng đỏ trứng vịt muối bỏ vào bát nàng, tự mình ăn lòng trắng trứng muối.

"Huynh đừng đưa hết lòng đỏ cho ta, mỗi người một nửa là được, lòng đỏ này rất ngon."

"Ta thích ăn lòng trắng trứng muối."

Nguyệt Nha Nhi cắn một miếng mì lớn, nghe vậy, cười.

Gió luồn qua cửa sổ mở, mang lại chút mát mẻ, bát sứ cầm trong tay, mì trong bát đã được làm nguội, ăn rất thoải mái.

Một bát mì đánh trứng lớn vào bụng, cảm giác căng thẳng khi ở phủ Trịnh công lúc trước, cũng như những đĩa sứ trống rỗng, đều tan biến.

Nguyệt Nha Nhi nằm trên ghế, không động đậy, nhìn Ngô Miễn xắn tay áo dọn dẹp bát đĩa, bỗng cười.

"Sao vậy?" Ngô Miễn không hiểu, nghĩ mình có gì trên tay áo, cúi đầu kiểm tra.

"Không có gì," Nguyệt Nha Nhi mỉm cười: "Chỉ là cảm thấy, cảnh tượng này có chút quen thuộc. Cha mẹ ta... phụ mẫu ta trước kia cũng thế này."

Nghe vậy, tai Ngô Miễn đỏ bừng, không nói gì, chỉ dọn dẹp bàn, đem vào bếp.

Nguyệt Nha Nhi theo sau.

"Hôm nay thực sự không có chuyện gì lớn. Trịnh công gọi ta đến, là để ta làm món bánh thanh đoàn cho ông ấy ăn. Sau đó lại hỏi Lý tri phủ có mua đất ở hẻm Hạnh Hoa không, đây cũng không phải bí mật, ta trả lời rồi, thế là xong."

"Đúng rồi, ông ấy còn nói cách làm bánh vàng mà ta tiến cống trước đó, ngay cả phi tần trong cung cũng ăn thử, thấy ngon! Còn nói sẽ thưởng nữa."

Bát đĩa trong chậu nước rửa, thỉnh thoảng va vào nhau, kêu khẽ. Ngô Miễn nghe nàng ríu rít như vậy, yên tâm phần nào, nhưng vẫn còn chút nghi ngờ, không hiểu sao nàng ban đầu lại căng thẳng như vậy.

Ngũ tẩu cầm tờ giấy đó đến tìm hắn, tim hắn gần như ngừng đập, nếu Nguyệt Nha Nhi có chuyện gì xảy ra…

Loading...