Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 74

Cập nhật lúc: 2024-09-05 22:56:22
Lượt xem: 49

Loan Loan lộ vẻ áy náy nói với Dư chưởng quỹ: “Thật ngại quá, thịt thật sự không còn, hơn nữa vừa mới hết năm, mấy nhà nuôi heo thì đã bán hết từ lâu rồi…”

Không đợi Loan Loan nói xong, Dư chưởng quỹ đã lập tức nói: “Vậy cũng không sao, thịt heo dễ tìm, ta cũng biết lần trước ngươi bán cả hai con heo cho ta, hôm nay ta tới đây, chủ yếu là muốn mời ngươi giúp một việc.”

Loan Loan không đổi nét mặt, vẫn mỉm cười nhìn hắn, vô cùng khách sáo nói: “Dư chưởng quỹ, mời nói.”

“Bởi vì… số lượng thịt muối và lạp xưởng cần quá lớn, ta cũng biết là vừa mới hết tết, có lẽ yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng như vậy thì ít nhất cũng có thể khiến cho tình huống trước mắt của ngươi với Bách Thủ huynh đệ bị trì hoãn một chút, hơn nữa ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi…”

Loan Loan vẫn mỉm cười, bộ dạng chuyên tâm lắng nghe.

“… Mấy cái như thịt heo hay này nọ, ngươi hoàn toàn không cần quan tâm, đến lúc đó ta sẽ thu xếp, ngươi chỉ cần hàng ngày đến tửu lâu giúp ta làm thịt muối và xương sườn muối, còn có lạp xưởng nữa là được. Đến lúc đó, ta sẽ mua một chiếc xe ngựa để cho Bách Thủ huynh đệ có thể tới chợ đón ngươi mỗi ngày, như vậy hai người về nhà cũng thuận thiện, về mặt tiền công thì tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”

Đợi Dư chưởng quỹ nói xong, Loan Loan khẽ rũ mắt xuống suy ngẫm, thuê mình, tiền công không thấp, còn tặng cho nhà mình một chiếc xe ngựa, điều kiện này quả thực là hấp dẫn.

Một lát sau, nàng ngẩng đầu mỉm cười nói với Dư chưởng quỹ: “Đa tạ Dư chưởng quỹ đã để mắt tới ta, nhưng mà, ta là một người nữ nhân, quả thực không tiện xuất đầu lộ diện đi ra ngoài làm công, rồi lại nói, trong nhà cũng có không ít việc, không thể thiếu ta được, từ xưa đến nay, nữ nhân lấy chồng làm trời, ở nhà hầu hạ nam nhân là chuyện tất yếu, ta cũng không thể để mặc chồng mình, không quan tâm đến. Kính mong Dư chưởng quỹ thông cảm.”

Mặc dù Dư chưởng quỹ đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nhưng sau khi nghe Loan Loan cự tuyệt thì vẫn không ngăn được sự thất vọng trong lòng. Tay nghề của Loan Loan tìm không ra người thứ hai. Nữ nhân ở nhà quả thực là chuyện quá bình thường, nhưng cũng có không ít người đi làm công trong phủ đệ của gia đình giàu có, tuổi lớn một chút thì làm việc nặng hoặc là làm đầu bếp nữ, tuổi nhỏ một chút thì làm nha hoàn, có một số người vừa sinh con xong thì đi làm v.ú em cho người ta. Đó là bởi vì gia cảnh khó khăn, cuộc sống quá vất vả.

Nhưng nữ nhân giống như Loan Loan, vừa mới vào cửa, lại không con không cái, trong nhà cũng không phải là không đủ cơm ăn phải đi ra ngoài làm thuê, quả thực là không nhiều lắm.

Trưởng bối đã ra lệnh cho ông, nhưng cứ như vậy mà bỏ cuộc thì ông lại không cam lòng. Suy nghĩ một chút rồi nói: “Loan Loan muội tử, hay là như này, ta mua công thức làm của ngươi.”

Loan Loan hơi thu vào thần sắc ở đáy mắt. Sau đó cười một tiếng, nói: “Dư chưởng quỹ, ta rất cảm tạ mấy tháng qua ông chiếu cố nhà chúng tôi, cho nên năm ngoái, lúc ta quyết định làm thịt muối, thì người đầu tiên mà ta nghĩ đến là Dư chưởng quỹ và tửu lâu của ngài. Ta cũng biết bình thường Dư chưởng quỹ rất chiếu cố nhà ta, nói thế nào thì cũng có chút giao tình với Dư chưởng quỹ…” Dừng một chút, nàng lại đưa mắt nhìn sân, nói: “Dư chưởng quỹ, ông cũng thấy đấy, cuộc sống của ta với Bách Thủ không giàu có, bọn ta đều là nông dân. So với bộ dáng của Dư chưởng quỹ ngài, mới thật là đại quý nhân. Ngoại trừ trồng mấy cây cải trắng để ăn, bán chút bánh ra, quả thực là chúng ta không có thu nhập nào khác. Nếu như không có nghề nào quấn thân thì quả thực không có cách nào sống tiếp…”

Dư chưởng quỹ nghe Loan Loan nói thì ngẩn người, những lời này không giống với lời mà một nữ nhân nông thôn có thể nói ra!

“… Vậy nên, kính mong Dư chưởng quỹ thứ lỗi, công thức này nhà ta không thể bán, nhưng mà, nếu như Dư chưởng quỹ ngài cần, chỉ cần là nhà ta làm thịt, cam đoan sẽ đưa tới cho ông đầu tiên.” Loan Loan nói xong, bình tĩnh nhìn Dư chưởng quỹ. Vẻ mặt thong dong, thần sắc bình tĩnh.

Dư chưởng quỹ nhìn Loan Loan, dần dần nhíu mày, lát sau nói: “Hai trăm lượng.”

Loan Loan khẽ mỉm cười, khom lưng ý xin lỗi ông rồi chậm rãi lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-74.html.]

Dư chưởng quỹ liền nhíu mày, hạ mí mắt xuống.

Ở bên cạnh, Lý Đại Thạch thấy sắc mặt Dư chưởng quỹ khó coi, trong lòng trách Loan Loan quá nóng vội.

Dư chưởng quỹ này là chưởng quỹ của đại tửu lâu ở trấn trên, mặc dù hắn không biết rốt cuộc đó là thứ gì khiến cho Loan Loan ngay cả hai trăm lượng cũng không chịu bán, nhưng hắn biết đắc tội Dư chưởng quỹ là không phải chuyện tốt, âm thầm nháy mắt ra hiệu với Loan Loan.

Loan Loan không thể không nhìn thấy, nhưng nàng thật sự không muốn bán.

Từ lúc Dư chưởng quỹ mở miệng nói đến chuyện thịt hun khói, trong lòng nàng đã có dự cảm rồi. Đừng nói là hai trăm lượng, năm trăm lượng nàng cũng sẽ không bán. Năm trước, hai con heo nhà nàng đã bán được ba mươi lượng bạc. Nếu nuôi đến hai trăm cân, đoán chừng tám mươi lượng bạc cũng không phải là vấn đề. Một năm, cứ coi như là nuôi heo được hai lứa, như vậy thì thu nhập thế nào cũng phải được hơn một trăm lượng bạc, hai trăm lượng bạc à, chỉ cần hai năm nàng đã kiếm được. Nhiều người thích ăn thì việc buôn bán của nàng cũng sẽ tốt. Đến lúc đó, chưa biết chừng sẽ kiếm được không ít!

Lai Sinh không biết rốt cuộc là hai người đang nói đến chuyện gì, hắn chỉ nhìn thấy Lý Đại Thạch nhìn chằm chằm vào Loan Loan, còn nháy nháy mắt với nàng, nó liền phát hỏa, trừng mắt giống như mắt cá c.h.ế.t nhìn Lý Đại Thạch.

Dư chưởng quỹ không đạt được thứ mình muốn, chỉ ngồi thêm một lúc rồi rời đi, Lý Đại Thạch rất nhiệt tình giúp Loan Loan tiễn Dư chưởng quỹ đến sườn núi, ngoài dự tính là bản thân hắn lại quay lại.

Lai Sinh cảnh giác đi theo Lý Đại Thạch, thấy hắn muốn nói chuyện với Loan Loan thì đứng cản ở trước mặt Loan Loan, còn rất hung dữ mà nhìn hắn chằm chằm, giống như Lý Đại Thạch có ý đồ bất chính, khiến cho Lý Đại Thạch rất xấu hổ.

Loan Loan thấy vậy liền vui vẻ trong lòng, cười cười hỏi Lý Đại Thạch: “Lý Đại ca, huynh còn có việc sao?”

Lý Đại Thạch lúng túng cười cười, lại trừng mắt nhìn Lai Sinh, rồi nói: “Không biết Bách… Thủ huynh đệ bao giờ thì mới về?”

“Không biết nữa, hẳn là đang trên đường về!” Loan Loan nói: “Không biết Lý đại ca có chuyện gì?”

“À, cũng không có gì, chỉ là ta… làm cái giá áo bằng trúc, không có Bách Thủ huynh… đệ thì làm không xong, muốn hỏi hắn một chút, nếu như có thể… muốn, muốn xin hai cây về dùng, cho đệ đệ ta dùng.” Lý Đại Thạch xấu hổ gãi gãi đầu.

Lý Đại Trí? Loan Loan vừa nghĩ đến người đàn ông có cử chỉ như thư sinh kia, cười nói: “Trong nhà không còn, nếu như huynh muốn, ta sẽ bảo Bách Thủ làm mấy cái, đến lúc đó sẽ đưa tới cho huynh.”

“Trời trời, vậy thì thật cám… cám ơn muội rồi, cực khổ Bách Thủ huynh… đệ rồi.” Lý Đại Thạch cười ha ha nói.

“Có gì đâu, chúng ta đều cùng một thôn mà.” Loan Loan cười nói.

Lý Đại Thạch vừa đi, Bách Thủ lại về đến nhà.

Loading...