Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 72

Cập nhật lúc: 2024-09-05 22:55:32
Lượt xem: 62

Loan Loan thu dọn đồ xong, bảo Lai Sinh cõng gùi lên lưng, xoay người nhìn mẹ mình rồi nói: “Đã trưa rồi, con còn phải về nhà nấu cơm cho Bách Thủ, mẹ có chuyện gì không?”

Nghe vậy, n.g.ự.c của mẹ Loan Loan như nghẹn một hơi, trước kia đứa con gái này rất hiếu thuận, sao bây giờ lại thế này? Đây không phải là thái độ nói chuyện với mẹ nó, lại nhớ tới những lời mà cha Loan Loan nói đêm hôm đó.

“… Con cũng đã lớn rồi, nó tự có suy nghĩ và quyết định của mình, bà đừng coi con là đứa tiểu nha đầu ba bốn tuổi chưa hiểu chuyện, tùy bà muốn la muốn quát thế nào cũng được, nhà chúng ta cũng không phải là nghèo đến nỗi không có nổi bữa cơm để ăn, bà làm gì mà cứ luôn sỉ nhục con gái mình như thế? … Nó là một cô nương hiếu thuận, bà đối xử tốt với nó một chút, nó còn có thể không hiếu thuận bà sao?”

Lúc ấy mẹ Loan Loan nổi giận, bà lo toan vất vả làm hết mọi chuyện không phải là vì cái nhà này sao? Liền cãi nhau với cha Loan Loan một trận, cha Loan Loan cũng nổi giận thực sự, ba ngày liên tiếp không nói với bà câu nào, ngày tết vốn vui vẻ lại trôi qua ảm đạm.

Ngày tết, bà nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, con gái ngoan cứ như vậy sao? Từ chỗ khác, bà nghe được tin tức Loan Loan đối đãi với người thôn Dương Gia không tệ, bây giờ hai vợ chồng lại có thể làm việc, cuộc sống cũng tốt hơn so với trước đây rất nhiều. Nghe nói, dịp tết hai người g.i.ế.c heo còn kiếm được không ít bạc, còn rủ hai nhà khác kiếm bạc cùng, rất nhiều người trong thôn Dương Gia đều hâm mộ vô cùng.

Lại nghĩ, có lẽ Bách Thủ là người tài giỏi.

Nhưng đảo mắt nghĩ lại, bất kể thế nào đi chăng nữa, bà cũng là mẹ nó, làm con gái đương nhiên là phải nghe lời mẹ.

Hôm nay, lúc thấy Loan Loan trong lòng bà lại xoắn xuýt, vốn định đi thẳng về nhà, kết quả bà vẫn tiến lên chào hỏi, nhưng thái độ lạnh nhạt của Loan Loan khiến cho lòng bà nghẹn lại, không thoải mái. Thật là giống như cái hũ nút không biết nói chuyện.

Nghĩ tới lời nói của cha Loan Loan, lại đè ép cơn giận trong lòng xuống, rồi mới nói với Loan Loan: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy con thì tới đây xem thế nào thôi?”

Lòng hiếu kỳ trong lòng Loan Loan chợt lóe lên.

Lại nghe thấy mẹ cô hỏi: “Đầu năm con dâu về nhà mẹ đẻ, ta với cha con còn tưởng con sẽ về nữa chứ.”

Lời này vừa nói dứt, Loan Loan lập tức nhìn về phía mẹ mình, ngay sau đó lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, mẹ chỉ hỏi sao mình không về nhà mà không hỏi Bách Thủ, đang nghĩ như vậy, lại thấy mẹ nàng bất mãn nói thầm một câu: “Thôi bỏ đi, chẳng buồn quản chúng bay nữa, đã biết hai đứa chúng bay không muốn trở về rồi mà, trong nhà có chuyện, ta đi trước.”

Loan Loan đứng tại chỗ nghĩ lại lời mẹ nàng nói một hồi lâu, sau đó, rốt cuộc cũng xác định mẹ nàng nói là “chúng bay”, cũng chính là nàng với Bách Thủ, chẳng lẽ mẹ nàng không ép nàng với Bách Thủ hòa ly nữa?

Càng nghĩ, nàng cảm thấy chuyện này đối với nàng cũng không còn quan trọng nữa, mặc dù cổ đại lấy ‘hiếu’ làm đầu, nhưng đối với nhà chồng, nàng lại không phạm bảy điều, Bách Thủ lại không hưu nàng, thì ai dám ép nàng hòa ly?

Cầm đồ đạc lên rồi cùng Lai Sinh rời khỏi chợ đi về nhà.

Hôm nay Bách Thủ về nhà trước, lúc hai người Loan Loan về đến nhà thì Bách Thủ đã nấu cơm, chuyện ngày hôm nay Loan Loan không nói cho Bách Thủ biết, tránh cho hắn thêm ngột ngạt. Ba người ăn cơm trưa xong Lai Sinh đặt bát xuống liền muốn chạy đi, Loan Loan gọi hắn lại: “Ngươi đi đâu vậy, lát nữa còn phải đi cắt dây khoai lang.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-72.html.]

Lai Sinh liền bĩu môi, ra vẻ đáng thương vô cùng, nói: “Lạnh lắm.”

Loan Loan trợn mắt nhìn: “Bây giờ đã là đầu xuân rồi.” Lạnh cái rắm!

Cõng gùi lên lưng, Bách Thủ nói: “Thôi bỏ đi, một mình ta đi cũng không mất nhiều thời gian cho lắm.” Sau đó nhấc chân đi ra sân.

Loan Loan bất đắc dĩ khoát khoát tay với Lai Sinh, tuổi choai choai này cũng không thể quá gò bó, quản quá chặt thì sau này hắn cũng sẽ không nghe lời. Nhìn thấy hôm nay hắn mặc một bộ quần áo sạch sẽ, lại dặn dò hắn: “Vậy ngươi đi vào trong thôn chơi đi, nhưng mà, đừng có đào bới lung tung, còn có, bộ quần áo này mới mặc ngày hôm nay, đừng làm bẩn. Nếu như tối nay ta thấy quần áo ngươi bị bẩn, ngươi cứ chờ bị phạt đi.”

Mắt Lai Sinh sáng rỡ, nhưng vẻ mặt lại thờ ơ, chép miệng, không tình nguyện đồng ý, sau đó đi xuống núi.

Từ lúc thuê Lai Sinh, Loan Loan đã đồng ý với ông nội hắn là sẽ chăm sóc hắn, mấy ngày nay nàng đã uốn nắn không ít tật xấu của hắn. Ví dụ như trên bàn cơm, nhìn thấy đồ ăn ngon hắn đã quen dùng tay bốc, Loan Loan mà nhìn thấy là sẽ cầm đũa gõ hắn, trước đây, quần áo hắn phải mặc đến hơn mười ngày, bẩn đến mức không thể nhìn ra màu gì thì hắn mới chịu đổi, bởi vì hắn thích vào trong thôn đào bới lung tung, có lúc thì cùng với bọn trẻ con trong thôn nghịch ngợm điên cuồng, lần nào cũng thế, quần áo mới mặc chưa được một ngày đã bẩn kinh khủng, về sau Loan Loan phạt hắn phải giặt toàn bộ quần áo của Bách Thủ, ban đầu hắn không chịu nghe theo, Bách Thủ liền sầm mặt cầm gậy dọa hắn.

Sau mấy lần như vậy, hắn cũng thật sự thay đổi, quần áo sẽ không đến nỗi vừa mặc lên người đã bẩn, đến lúc phải thay thì cũng biết chủ động thay. Lúc ăn cơm đã không dùng năm ngón tay để bốc, cũng không giống trước kia cứ đến nhà người ta là lại sờ mó lung tung!

Đối với chuyện này, ông nội Lai Sinh rất hài lòng.

Phương pháp dạy dỗ của ông nội Lai Sinh là nghiêm khắc nói lý lẽ, nếu không nghe thì sẽ cầm roi đánh.

Mà Loan Loan nghĩ nói lý lẽ với hắn, bất kể hắn ngu ngốc hiểu hay không hiểu, nói nhiều như vậy rồi, thế nào thì hắn cũng phải nhớ được dăm ba câu đi, cứ bắt được nhược điểm của hắn, dùng đồ ăn ngon để thưởng phạt, còn có Bách Thủ ở bên cạnh trợ giúp, có thể nói là vừa đ.ấ.m vừa xoa, đương nhiên là hiệu quả hơn nhiều so với ông nội Lai Sinh.

Chờ Lai Sinh đi rồi, Loan Loan quét dọn chuồng gà một lần, rồi lại quét qua cái chuồng heo, ném rau xanh cho gà, rồi lại đút cho gà con ăn, đang chuẩn bị cầm gùi đi ra ngoài giúp Bách Thủ cắt ít rau lang về thì thấy Lai Sinh cầm nhánh cây trong tay, đang đi từ dưới sườn núi lên, khua trái khua phải, thỉnh thoảng còn bất mãn liếc mắt nhìn đằng sau.

Mà đi theo sau hắn là Lý Đại Thạch, sau lưng Lý Đại Thạch còn có một người đang mặc áo trường sam.

Loan Loan nhìn kỹ mới biết thì ra là Dư chưởng quỹ của đại tửu lâu trên thị trấn!

[Chú giải]

*Hòa ly: chế độ ly hôn mà hai bên cùng đồng ý.

*Hưu: Chế độ ly hôn đơn phương.

*Bảy điều: còn gọi là thất xuất chi điều(Bảy điều bỏ vợ): Không hiếu thuận với cha mẹ chồng; không có con cái(khiến cho chồng bị tuyệt hậu); dâm đãng; có thói ghen tuông; có bệnh hiểm nghèo; lắm điều; trộm cướp.

Loading...