Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 161

Cập nhật lúc: 2024-09-22 20:37:49
Lượt xem: 9

Mai Tử có chút không nỡ nói: “Sao muội không ngồi thêm một lúc nữa?”

“Chúng ta cũng không phải là cách nhau đến một vạn tám nghìn dặm mà, muốn gặp nhau còn chẳng phải rất dễ sao? Muội thấy tẩu cũng mệt rồi, tẩu đi nghỉ một lúc đi!” Loan Loan cười nói.

Mai Tử nghĩ thấy cũng đúng, chờ Loan Loan đi rồi, nàng liền nằm xuống đi gặp Chu Công.

Loan Loan đi ra khỏi nhà Mai Tử, rẽ ra ngõ thì đã trông thấy ở thật xa Bách Thủ đang đeo gùi, đứng ở bên đường nói chuyện với mọi người, người nọ nhìn không giống với người ở trong thôn, cũng không biết là ở thôn nào, đợi nàng càng đi gần đến, lại thấy hình dáng nam nhân kia có chút quen thuộc.

Bách Thủ cũng thấy Loan Loan trở về rồi thì cười gọi nàng: “Nàng đã về rồi à!.”

Nghe thấy thế, nam nhân kia cũng quay người lại, Loan Loan sửng sốt, nhưng mình cũng đã đến gần, nàng muốn làm như không nhận ra nhưng nam nhân kia lại chào nàng trước: “Nhị muội mới trở về à?”

“Đúng vậy.” Loan Loan cười cười, nhìn về phía Bách Thủ nói: “Chàng đã cắt đủ rau cho lợn chưa? Nếu không để ta đi cắt thêm chút nữa.”

“Không cần, rau trong gùi ta đè chặt lại rồi, đủ dùng cho ngày hôm nay rồi!” Bách Thủ nói.

Loan Loan gật gật đầu, sau đó hai người liền trở về nhà.

Sau khi về nhà, đầu tiên là Loan Loan nhìn vào gùi rau, thấy có chút quả dại thì kinh ngạc nói: “ A, hôm nay nhặt được quả dại nha!”

“Đúng vậy, ta ra sau núi, thuận tiện xem xét nhặt được một chút, chỉ có thời tiết lúc này là có nhiều rau cho lợn một chút, vừa đến mùa đông rau sẽ ít đi.”

Ở nơi này, mùa Xuân và Hạ là lúc vạn vật sinh sôi phát triển, thời điểm này vừa vặn là thời cơ tốt để lợn nhanh lớn, cắt nhiều rau và trái cây một chút thì heo cũng lớn lên nhiều. Cũng đến giờ nấy cám lợn rồi, nên Loan Loan liền đem nồi ra đổ nước vào, nấu nước sôi, nhìn Bách Thủ bỏ rau cho lợn vào trong nồi, suy nghĩ một chút vẫn hỏi hắn: “Sao chàng lại biết người kia thế?”

Bách Thủ nhìn nàng một cái, sau đó cười nói: “Đầu năm nay không phải chúng ta mua được ba con lợn béo sao? Chính là lợn nhà hắn đấy.”

Sao lại trùng hợp như vậy?

“Ah!” Sau đó Loan Loan lại nói qua loa nói việc sao mình lại biết Cát Đại “…Lần đó trở về, vừa vặn lại gặp hắn và Cát đại nương đến đưa hạt giống cho mẹ, hình như nghe mẹ nói là hạt giống nhà bọn họ rất tốt, liền muốn xin một ít hạt giống về xem thử…”

“Ừm.” Hắn đáp lời xong cũng không nói gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-161.html.]

Loan Loan cũng không biết tiếng “ừm” này của hắn rốt cuộc là sao. Nàng ngồi yên ở bên bếp lò nhóm lửa, chờ đến khi rau chín, Bách Thủ lại đi đến vừa đảo rau vừa nói: “Cô nương mà Thanh Sơn định lấy chính là muội muội của hắn, hắn đến tặng đồ cho nhà Thanh Sơn.”

“A, thì ra là nhà bọn họ à! Lần trước nghe Vương đại nương nói họ Cát, nhưng không nghĩ tới lại là cô nương nhà hắn…” Mặt Loan Loan lập tức trưng vẻ mặt thì ra là thế, nàng lập tức lại quăng đi quan hệ chỉ gặp mặt một lần giữa mình và Đại Cát nói : “Nhà chúng ta cùng nhà bọn họ vốn là không có lui tới gì, chỉ là lần đó mẹ Cát Đại sang đưa đồ, lúc này mới quen biết chút đỉnh. Vừa rồi ta đi tới nhìn thấy quen mắt, nếu hắn không gọi thì ta còn không nhận ra hắn đâu !”

Bách Thủ đảo rau thấy nước hơi ít nên lại thêm nước vào, sau đó kéo Loan Loan đến nói: “ Để ta nấu cho, nàng đi nghỉ một chút đi.”

Loan Loan không lay chuyển được nên đành phải ra khỏi nhà bếp, liếc nhìn thấy trời đã tối nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lai Sinh đâu, nàng đứng ở trong sân nói thầm một câu : “Sao đến giờ này Lai Sinh còn chưa về?”

Bách Thủ ngồi trong bếp ngó thấy Loan Loan ra khỏi sân, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Sau khi đến sống ở nhà nàng một thời gian, Lai Sinh cũng khôi phục hoạt bát như trước đây, không có chuyện mỗi ngày lại thất thần lảm nhảm nói nhớ ông nội hắn nữa. Lúc nhà có việc thì hắn theo làm, còn lúc không có việc thì đi ra ngoài chơi.

Kể từ sau khi ông nội hắn qua đời, người trong thôn cũng đối xử tốt với hắn hơn một chút, trước kia lúc nào cũng sợ hắn đến làm loạn, nếu không phải là đuổi hắn thì cũng không để ý đến hắn. Bây giờ thấy hắn thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi một hai câu, đến lúc ăn cơm mà còn thấy hắn còn ở bên ngoài, thì có người còn cho hắn bánh hay thứ gì đó, nếu là người quen biết, lần đầu tiên hắn sẽ lấy, lần thứ hai thì hắn sẽ không bao giờ lấy nữa, người ta liền hỏi hắn : “Sao ngươi lại không lấy, lần trước không phải nói là ăn ngon sao?”

Lai Sinh bèn bài bản giải thích với người ta: “Ca ta nói, không thể lúc nào cũng ăn đồ của người khác, như vậy là không tốt.” Sau đó còn thêm một câu : “Ngươi mời ta ăn bánh, lần sau tẩu tẩu ta làm bánh ta sẽ mời lại ngươi ăn.”

Trước kia Lai Sinh chỉ biết làm loạn, luôn lấy đồ của nhà người khác, lúc nào lại hiểu chuyện như vậy? Còn biết ăn đồ của người thì phải biết mời lại người ta. Mọi người đều thầm than, không nhìn ra là vợ chồng Bách Thủ còn rất biết dạy dỗ a, Lai Sinh có thể đến nhà vợ chồng Bách Thủ là thật có phúc nha!

Ngay cả Dương Nghĩa Trí có một lần gặp Loan Loan cũng đã nói không ít lời tốt, ấn tượng của người trong thôn bây giờ với Loan Loan và Bách Thủ không chỉ là biết kiếm bạc nữa. Nhưng cuộc sống thanh nhàn của Loan Loan cũng không được hai ngày.

Hôm nay nàng đang định đi ra ngoài cắt rau cho lợn, thì Vương Tiểu Thảo lại đến, đi vào cửa liền vui vẻ kêu một tiếng: “Nhị tỷ.”

Loan Loan thấy trên lưng nàng còn đeo gùi, kỳ quái hỏi: “ Muội làm gì thế?”

Vương Tiểu Thảo lấy d.a.o từ trong gùi ra, giơ lên trước mặt nàng nói: “Muội đi cắt rau cho lợn, nghe nói rau bên này ngon hơn, muội biết buổi chiều tỷ cũng phải đi ra ngoài nên liền sang đây xem xem.”

Loan Loan làm sao mà tin được, nhưng cuối cùng Vương Tiểu Thảo thật đúng là đi theo nàng lên núi cắt một gùi rau cho lợn trở về, trước khi về nàng ấy còn nói: “Tỷ, rau bên thôn nhà tỷ đúng là tốt tươi tốt hơn một chút thật đấy, ngày mai muội lại đến tiếp.”

Đi cắt rau cho lợn mà lại đi qua hai thôn, đây là lần đầu tiên đấy! Vài ngày sau đó, quả nhiên Vương Tiểu Thảo lại đến tiếp, có lúc, mấy ngày liên tiếp nàng ta đều đến, có lúc thì cách ngày mới đến.

Loan Loan nghĩ đến lời nói đêm đó, nên nàng vẫn lặng lẽ quan sát, nhưng cũng không phát hiện được chuyện gì khác thường. Vương Tiểu Thảo giống như chỉ thật sự đến cắt rau cho lợn, mấy ngày nay các nàng cũng không gặp Lý Đại Trí, mà Vương Tiểu Thảo cũng không có hỏi nữa.

Loading...