Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 147

Cập nhật lúc: 2024-09-17 21:28:03
Lượt xem: 32

“Lát đá phiến a, lúc trước dùng đá nhỏ

không được, giờ dùng đá phiến cũng khá tốt rồi, tẩu vào nhà ngồi nói

chuyện nhé?” Vừa nói vừa nghiêng người để cho nàng đi vào.

Mẹ Thạch Đầu bước vào sân liếc nhìn,

trong mắt rõ ràng có chút tò mò, nhưng thấy nàng đưa mắt nhìn thì vội

hỏi nàng: “Bách Thủ nhà muội đâu rồi?”

“Ở sân sau ạ, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?” Loan Loan hỏi, sau đó lớn tiếng gọi hai tiếng Bách Thủ.

Bách Thủ lập tức đi ra từ sau viện, trên mặt mẹ Thạch Đầu lộ ra vẻ đau thương, nói với hai người “Ông nội Lai Sinh mất rồi!”

Thần sắc hai người lập tức cứng đờ!

Mặc dù sớm biết sẽ có một ngày như thế này, nhưng lúc nghe được tin tức này, trong lòng hai người vẫn có chút khó chịu!

Khi hai người đến nhà Lai Sinh, trong

sân đã có vài người đứng đó, trong đó có thôn trưởng Dương Nghĩa Trí,

Dương Khai Thạch, Dương Phú Quý, còn có một lão đầu sáu mươi tuổi, là

cha Trường Thọ.

Ông nội của Lai Sinh đã được tắm rửa,

mặc áo liệm, đã chuyển ông đến nhà chính nơi bố trí linh đường, Lai Sinh đang quỳ bên cạnh khóc.

Người bệnh trước khi lâm chung, người

nhà phải tắm rửa, thay quần áo cho ông, Lai Sinh là kẻ ngốc, đương nhiên không biết những việc này. Khi đó hắn đi vào gọi ông nội hắn ăn cơm,

thấy ông nội hắn không để ý đến hắn, sau đó liền khóc không ngừng ở bên

giường, vừa lúc cha Trường Thọ ở ngoài đi qua, liền vào thăm, lúc này

mới phát hiện ông nội Lai Sinh đã sớm đi, nên lập tức đi báo cho Dương

Nghĩa Trí.

Chuyện tắm rửa và thay quần áo liệm tự

nhiên là tiến hành sau khi ông mất, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, vả lại lúc mặc áo niệm cũng có quy củ, bên trong mặc quần áo màu

trắng, rồi mặc quần áo bình thường hay mặc, lớp ngoài cùng sẽ mặc một bộ quần áo mới nhưng lộn trái lại.

Vì sao phải mặc cho người c.h.ế.t một bộ

quần áo cũ bình thường hay mặc, là để cho linh hồn người c.h.ế.t khi trở về nhận biết được thân thể của mình, quần áo mới sao phải mặc mặt trái, là để cho người c.h.ế.t biết mình đã đi rồi.

Áo liệm này là sau khi đại phu đến khám

cho ông nội của Lai Sinh lần trước, Dương Nghĩa Trí đã chuẩn bị, may mà

ông đã chuẩn bị. Nghe nói lúc ấy ông nội của Lai Sinh cũng biết ông sống không được bao lâu nữa, Lai Sinh thì không hy vọng được gì rồi, nên lấy ra tiền bạc tích cóp cả đời của mình, hi vọng Dương Nghĩa Trí chuẩn bị

cho ông một cái quan tài tốt, bạc để lại là cho Lai Sinh, hi vọng sau

khi ông ra đi, người trong thôn có thể giúp ông chăm sóc Lai Sinh một

chút.

Dương Nghĩa Trí bắt ông giữ lại một

lượng bạc đã đưa, khi đi mua áo liệm và sau đó đi đặt quan tài cũng

không dùng đến, Dương Nghĩa Trí đều bỏ tiền túi ra mua, áo liệm đã mua

được, nhưng mà quan tài thì ông đã để cho Lý Trụ Đầu đi nhìn xem có đóng xong chưa.

Loan Loan và Bách Thủ đến linh tiền đốt

chút tiền giấy, nhìn Lai Sinh quỳ bên cạnh ông nội hắn khóc đến thương

thương tâm tâm, ánh mắt lại có chút lờ mờ vô tri, nàng chỉ cảm thấy lòng mình chua xót, mặc dù không gào khóc lớn, nhưng cũng lau khóe mắt.

Về sau lại lục tục có người đến, mọi người đều đến đốt chút tiền giấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-147.html.]

Lai Sinh là một kẻ ngốc, hậu sự của ông

nội hắn đương nhiên do người trong thôn giúp đỡ, ngoài phòng gim đầy hoa giấy màu trắng. Dương Nghĩa Trí cảm thấy tốt xấu gì hai người nhà Lai

Sinh dầu gì cũng sinh sống ở trong thôn mấy chục năm. Ông nội Lai Sinh

bình thường cũng là người nhiệt tình, vẫn nên mời hòa thượng đến niệm

kinh, lão gia tử này chỉ có một đứa cháu trai, sợ ông ấy lo lắng không

đi được, nên đã để cho hòa thượng niệm kinh siêu độ, để ông có thể an

tâm ra đi!

Về tiền thì đương nhiên do mọi người trong thôn bỏ ra, cả đoàn người mỗi nhà góp một chút, nên bạc để mai táng cũng đã có!

Ngày hôm sau đã mời một hòa thượng đến

nhà Lai Sinh niệm kinh ba ngày, ngày thứ tư thì quan tài cũng chuyển

tới, lại để cho người ta xem phong thủy, tìm cho ông chỗ an táng thích

hợp, sau đó xem ngày tốt rồi liền hạ táng ông nội Lai Sinh.

Cũng không biết Lai Sinh có hiểu chuyện

này hay không, dù sao mấy ngày nay bảo hắn làm gì hắn liền làm thế, có

đôi khi thấy hắn ngồi xổm trong linh đường, nhìn chằm chằm xuất thần vào quan tài, không khóc cũng không ầm ĩ, dù sao hắn biết ông nội của hắn

nằm trong đó mấy ngày, động cũng không động, không ăn miếng cơm nào,

cũng không uống miếng nước nào, sau đó liền chôn vào lòng đất rồi!

Đêm hôm hạ táng, mọi người trở về nhà,

Dương Nghĩa Trí nói với hắn “Lai Sinh, buổi tối có một mình cháu có sợ

không? Có cần người ở cùng cháu không?”

Lai Sinh hai mắt nhìn hắn, ngây người một lát, rồi lắc đầu.

“Vậy nếu cháu sợ thì đến nhà chúng ta. Sáng mai nhớ đến ăn điểm tâm biết chưa?”

Lai Sinh đầu tiên là nhìn Loan Loan và Bách Thủ, sau đó gật đầu.

“Nhớ, ngày mai đến nhà ta ăn cơm, hôm sau thì đến nhà Bách Thủ..”

Bởi vì trước khi hạ táng, Dương Nghĩa

Trí đã nói qua với mọi người ở đây, Lai Sinh là một kẻ ngốc, bây giờ

không còn người thân, mọi người đều là người cùng thôn, nên chăm sóc lẫn nhau. Khi còn sống ông nội Lai Sinh đã để lại mấy lượng bạc, cho nên

người nào đồng ý thì mỗi ngày Lai Sinh sẽ lần lượt đến nhà đó ăn cơm,

mỗi ngày một văn tiền, dĩ nhiên nhà hắn thì không lấy tiền.

Mấy nhà Loan Loan cũng là không thu tiền.

Vì sao phải trả tiền, một là vì đứa trẻ

này không ai chăm sóc, hai là nuôi không công một người vẫn phải tốn

chút bạc, cho một văn tiền coi như là đền bù chút tổn thất!

Lúc ấy, sau khi Lai Sinh nghe xong sửng sốt rất lâu, đầu tiên vẫn là nhìn Bách Thủ cùng Loan Loan một cái, mới chậm rãi gật đầu.

Có lẽ hắn nhớ tới, trước kia mỗi lần đến nhà Loan Loan ăn cơm cũng không ai nói, vì sao giờ lại muốn hắn ăn cơm

với người không cùng một nhà chứ.

Đêm hôm đó, Lai Sinh ở nhà một mình.

Dương Nghĩa Trí không yên lòng, vừa rạng sáng ngày thứ hai đã sang nhìn hắn, lúc đến đó phát hiện đầu tóc hắn

rối loạn, ngơ ngác ngồi ở bên cánh cửa. Dương Nghĩa Trí nghĩ là có

chuyện gì xảy ra, nên vội hỏi hắn “Lai Sinh, Lai Sinh, cháu sao vậy?”

Hai mắt Lai Sinh mờ mịt nhìn ông, mắt lại nhìn phòng ngủ của ông nội hắn, ngẩng đầu mê mang nói “Không thấy ông nội nữa!”.

Loading...