Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 139

Cập nhật lúc: 2024-09-16 21:28:52
Lượt xem: 20

Đều là người cùng thôn, mọi người kêu gọi lẫn nhau dịch ra ba chỗ mời họ ngồi xuống, lúc này Bách Thủ và Loan Loan cũng ngồi xuống.

Trong thời đại thiếu hụt gia vị, thức ăn làm ra nhạt nhẽo, đương nhiên thức ăn Loan Loan làm lại càng ngon, nhất là món ruột già xào, ai nấy ăn rồi vẫn thấy chưa đã.

Thứ hỗn tạp này bình thường cho không ai thèm, mọi người chê hôi, giờ làm thế nào lại ngon như vậy?

Còn cả món canh kia, Loan Loan đã dùng nước xương hầm, đương nhiên mùi vị nước canh sẽ khác biệt. Món măng này nữa, lúc vừa nếm thì có hơi đắng, còn cả hơi lạ nhưng khi ăn thêm mấy đũa thì lại cảm thấy rất ngon.

Mà mấy người cha mẹ Loan Loan cho đến lúc cơm nước xong xuôi vẫn còn chưa tin những thứ này là do Loan Loan làm.

Trước kia lúc Loan Loan còn là khuê nữ ở nhà, cả nhà đã ăn không ít món ăn nàng làm.

Về sau mẹ Loan Loan liền lôi kéo nàng hỏi: “Nhị muội, tay nghề nấu ăn này con học được từ ai vậy?”

Loan Loan nhìn mẹ nàng, rồi nhìn sang đại tỷ, tiểu muội, nói: “Con không theo ai học cả. Ai chịu dạy con chứ! Hồi trước Bách Thủ thường đi bán thú săn nên quen chưởng quầy của quán rượu Phúc Sinh, có mấy lần con theo chàng đi bán nên thấy người ta làm thế thôi.”

Mẹ nàng trừng lớn mắt. Khuê nữ này của bà biến thành thông minh từ lúc nào vậy? Mới nhìn người ta làm vài lần mà đã biết à!

“Con nhìn như vậy là biết làm sao?”

“Con đâu phải thần tiên, mới nhìn vài lần sao biết được chứ? Sau khi mọi người quen biết, con mới bảo Bách Thủ đến hỏi chưởng quỹ. Người ta là chưởng quầy quán rượu, nên đương nhiên mỗi ngày đều không bận rộn như chúng ta, chỉ nói qua loa với Bách Thủ. Về sau không có việc gì làm, chúng con đã ở nhà tự suy nghĩ.” Loan Loan thoải mái nói.

Mẹ Loan Loan giật mình nghĩ thì ra là như vậy, bà nói: “Thì con cứ nói là có người chỉ cho biết đi, còn vòng một vòng lớn như vậy nữa.”

Loan Loan không lên tiếng.

Nếu con nói có người khác dạy không phải mọi người càng hỏi tới hỏi lui sao? Thế nên nàng dứt khoát bừa bãi nói lung tung cho rồi, dù sao cho dù nàng nói cái gì đi nữa thì Bách Thủ cũng sẽ tán thành.

Vương Tiểu Thảo đứng bên cạnh nghe thấy thì tròng mắt sáng lên, kkéo tay Loan Loan làm nũng: “Nhị tỷ, muội muốn học, tỷ dạy muội nha, dạy cho muội đi mà!”

Loan Loan nhìn bộ dạng làm nũng kia của con bé, cánh tay cũng đã tê rần, rụt cánh tay đang nổi toàn da gà lại, né khỏi tay con bé: “Tỷ phải đi thu dọn.”

Nhấc chân đi đến cạnh bàn, ôm bát đũa mấy người mẹ Nguyên Bảo thu dọn rồi vào bếp.

Vương Tiểu Thảo bèn nhìn mẹ nàng ủy khuất bĩu môi.

Lúc này, Vương Lý lại nói: “Muội muốn Nhị tỷ dạy thì muội phải chịu khó một chút.” Nói xong cũng đi giúp đỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-139.html.]

Vương Tiểu Thảo thấy mẹ và tỷ tỷ đều đang giúp việc, nhìn lại quần áo trên người mình. Bộ này mua năm trước mà nàng chỉ mới mặc hai lần, và hôm nay nàng đã cố ý chọn bộ quần áo đẹp mắt thế này.

Dung mạo Vương Tiểu Thảo không tệ, mặc bộ quần áo này vào quả thực rất xinh xắn. Nàng quay đầu lại nhìn đám người ở cửa sân mà cắn cắn môi, nàng tìm được một cây chổi ở góc sân và bắt đầu quét rác.

Chúng phụ nhân giúp đỡ thu dọn, các nam nhân thì ngồi trong sân nói chuyện. Có người ở ngoài sân cười cười nói nói.

Bách Thủ vào bếp đun một tô nước lớn, cho vào vài đóa cúc dại, lại cho thêm mấy quả táo chín đã cắt, không đầy một lát đã có được bát nước thơm mùi hoa cúc mà lại có vị táo. Vì nhà không có cốc nên chỉ có thể dùng bát, mỗi bát múc vào một ít, cho thêm chút đường vào. Bách Thủ ở bên trong rót, còn Lai Sinh phụ trách bưng ra.

Bưng ra hỏi xem có ai muốn uống nước không, người nào muốn thì sẽ xin một bát. Mọi người nhìn chén nước hồng hồng còn tưởng rằng là nước đường đỏ, nhưng vừa ngửi đã thấy mùi thơm ngát dìu dịu. Khi nếm một hớp cả miệng tràn ngập hương hoa lại có vị ngọt lành, lập tức hô lớn: “Ngon quá!”

Nghe xong lời này, những người khác vốn không muốn uống bắt đầu nhao nhao yêu cầu được nếm thử.

Có người tự nhiên bị gợi lên lòng hiếu kỳ, đã chạy thẳng vào bếp xem, không đầy một lát đã có đầy người trong phòng bếp. Bách Thủ tỏ ra vô cùng vui vẻ, không hề giấu giếm điểm nào mà kiên nhẫn nói cho mọi người loại trà này pha thế nào, vốn nên cho hoa cúc và táo vào mỗi chén trà nhưng do nhiều người nên đành pha luôn trong nồi.

Mấy đứa trẻ hiếm lạ hiếu kỳ bưng nước chè uống.

Mọi người nghe thấy thì tấm tắc than lạ thật, hái hoa dại ven đường bắt đầu ngâm uống mà hương vị cũng không tệ lắm!

Vương Tiểu Thảo bưng một chén nước trà hưng phấn đi đến cạnh mẹ nàng: “Mẹ, tỷ phu nấu nước này uống thật ngon.”

Mẹ nàng thấy nãy giờ trong lòng đã sớm ngứa ngáy, bà lau lau tay lên vải rồi đón lấy chén uống một hớp lớn, uống xong ánh mắt lập tức sáng ngời.

Ở nông thôn ít người ưa thích uống trà, nhưng nấu ra thứ này ngược lại rất mới lạ, mùi vị không giống hoàn toàn với trà, hơn nữa ngay cả trẻ con cũng có thể uống, lấy ra chiêu đãi khách nhân cũng được! Thật là sáng kiến hay.

Bà liền quay đầu nhìn Loan Loan nói: “Cách này là nó nghĩ ra à?”

Loan Loan gật đầu.

Đây đúng là chủ ý đêm qua Bách Thủ nghĩ ra.

Trên mặt mẹ Loan Loan chợt lóe lên thần sắc phức tạp, sao hồi trước bà không phát hiện ra thằng con rể này giỏi giang như vậy chứ?

Tuy loại nước này Bách Thủ nấu nhưng chắc chắn Loan Loan biết rõ cách làm. Sau khi hết bận rộn, chúng phụ nhân liền vây quanh Loan Loan hỏi cách làm, họ muốn sau khi về nhà lúc rãnh rỗi không có việc gì cũng nấu cho nam nhân nhà mình và người nhà nếm thử.

Nói xong chuyện này lại lái sang chuyện làm đồ ăn. Loan Loan liền nói cho mọi người biết về tương, trong những món này chỉ cần bỏ thêm tương vào thì hương vị sẽ khác. Nói đến tương đương nhiên lại phải đề cập đến cây ớt. Những thứ này sớm muộn gì mọi người cũng biết, hơn nữa nàng cũng không muốn phát tài dựa vào việc trồng những thứ này. Dù sao ở thời đại này người ăn mấy thứ này còn rất ít, chẳng ai biết làm mà chỉ biết ăn, trồng thì bán cho ai đây? Kế hoạch của nàng chính là việc hợp tác với quán rượu.

Làm tương thịt cần có tương đen, thứ này mang ra cũng không có ai làm được, còn có bột tiêu, Loan Loan cũng không hề giấu mọi người về hạt tiêu. Mấy thứ này lúc làm đồ ăn có thể dùng hay không, nếu bỏ mấy thứ cay tê này vào không đúng cách thì sẽ ăn không quen. Nhưng nếu thêm thứ này vào tương thịt và lạp xưởng, cùng với đồ gia vị của nàng thì sẽ ngon vô cùng.

Trải qua một buổi hôm nay, quan hệ hai vợ chồng cùng với người trong thôn đương nhiên sẽ tốt hơn. Hai người không hề giấu diếm mà nói hết những thứ biết được cho mọi người, chính chuyện này cũng đã để lại ấn tượng tốt cho mọi người, và trong lòng mọi người cũng bắt đầu thầm bội phục họ

Loading...