Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 581

Cập nhật lúc: 2024-10-13 11:45:14
Lượt xem: 14

Lâm Ngọc Trúc vừa nghe câu nói của chị hai Lâm liền lấy lại tinh thần, lập tức lật người qua, lấy chân gác lên trên người của chị hai Lâm.

Đè lên khiến chị hai Lâm kêu một tiếng: “Con nhóc này, em nhẹ chút.”

Chị cả Lâm vừa tức vừa buồn cười đánh Lâm Ngọc Trúc một cái, vội vàng đắp chăn cho cô.

Từ nhỏ đã hay sinh bệnh, tự mình còn không chú ý.

Lâm Ngọc Trúc không quan tâm tới mấy cái này, cười hì hì hỏi: “Chị hai, chị còn biết chân ái à. Thế chị với người từ miệng mẹ chúng mình nói là như thế nào vậy. Ồ, đúng, chính là người nói năng ngọt xớt đó đó là chân ái hay là người đàn ông già phía sau là chân ái?”

Chị hai Lâm lập tức thẹn quá hóa giận, muốn ngồi dậy, giáo huấn đứa em gái thối một lòng muốn trêu chọc cô ấy một chút.

Đáng tiếc, quên mất trên người bị một cái chân của Lâm Ngọc Trúc gác lên, vừa nhổm dậy liền bị giữ chặt.

Hai chị em nhất thời đọ sức mạnh, ồn ồn ào ào.

Mẹ Lâm ở cách vách hung hăng đập tường, gào nói: “Nửa đêm rồi còn làm ồn cái gì, mau đi ngủ.”

Hai chị em lúc này mới tạm dừng lại chui vào nằm trong chăn.

Chị cả Lâm ở trong đêm tối bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhưng tâm trạng lại trở nên tốt lên.

Sau khi nằm xuống giường, Lâm Ngọc Trúc nghiêm túc nói: “Chị hai, em và anh Khâu Minh ở nhà bên cạnh cùng lắm chính là tình anh em. Không có thích như trong tưởng tượng, anh ta xuống nông thôn rồi, em cũng chẳng nhớ nhung là bao. Sau đó nghĩ lại, có thể là em đã nghĩ sai mối quan hệ giữa bọn em rồi.”

Chị hai Lâm chậc một tiếng, nói: “Cũng may em không cứng đầu cứng cổ, nếu không nhà chúng ta chắc náo lên rồi.”

Ban đầu bởi vì chuyện này, mẹ cô phát hỏa tận mấy ngày mấy đêm.

Đáng thương cho cô ấy khi không lại phải chịu biết bao nhiêu là lửa đạn.

Lâm Ngọc Trúc nằm thẳng trên giường, rung cái chân nhỏ, thong dong nói: “Chị hai, mẹ chúng mình là người từng trải, mắt nhìn chắc chắn tốt hơn chúng ta nhiều. Tình huống của nhà họ Tôn này từng nhà chỗ chúng ta ít nhiều đều hiểu rõ. Mẹ lại không phải không biết tình hình thật sự của nhà anh ta. Không đồng ý nhất định có lý do không đồng ý. Chị… đừng để bị người lừa gạt.”

Chị hai Lâm trầm mặc một hồi lâu, rầu rĩ nói: “Những cái mẹ nói đó chị đều hiểu, nhưng vì để tốt cho bản thân một chút mà tìm một người mình không thích để gả, vậy có thể sống tốt sao? Chị và anh ấy, là tình yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-581.html.]

Chị muốn vì tình yêu của chị mà nỗ lực, khổ một chút, mệt một chút, chị đều không sợ.

Chỉ cần bọn chị yêu thương lẫn nhau, cái gì chị cũng không sợ.”

Lâm Ngọc Trúc và chị cả Lâm....

Đừng thấy lúc này là thập niên bảy mươi của thế kỉ hai mươi.

Người của thời đại này mới thật sự là tràn trề tình yêu thuần khiết.

Tình yêu trong mắt bọn họ là chân thành tha thiết, giống như ngọn lửa vậy, rực cháy thiêu đốt sinh mệnh của bọn họ.

Một chữ tình yêu đều trở nên cao thượng hơn.

Sở dĩ cô Quỳnh Dao nổi tiếng như vậy, cống hiến của một đời người làm ra không thể nào xóa nhòa.

Lục Bình mất đi một chân không thắng nổi Tử Lăng mất đi tình yêu, mọi người xem suốt mười mấy năm, vẫn cứ không nhìn ra lỗi.

Từ đó có thể thấy, lý giải của mọi người đối với tình yêu.

Không phải nghĩa xấu, chỉ là thị trường nó như thế.

Lâm Ngọc Trúc bị chị hai Lâm làm cho nghẹn một câu cũng không nói nên lời.

Lâm Ngọc Trúc xoay người, quyết định trò chuyện với chị cả Lâm.

“Chị cả, chị nói xem, chị hai của em gả vào nhà họ Tôn có phải buộc phải chăm sóc mẹ chồng và bà nội hay không.”

DTV

Chị hai Lâm...

Chị cả Lâm lập tức hiểu được ý của Lâm Ngọc Trúc, tiếp tục đề tài nói: “Con gái gả cho người ta, vào nhà chồng rồi, có mấy ai được thoải mái.

Người ta bảo không cần em chăm sóc cha mẹ chồng nhưng gả vào đấy rồi có mấy ai không chăm sóc cha mẹ chồng chứ?

Thật sự đến khi cha mẹ chồng già không thể hoạt động nữa, em không chăm sóc, giọt nước miếng của hàng xóm láng giềng đều có thể dìm c.h.ế.t em.

Đàn ông cưới vợ là vì cái gì?”

Loading...