Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 576

Cập nhật lúc: 2024-10-13 11:43:57
Lượt xem: 7

Chiếc chổi trong tay đập bôm bốp lên trên mặt bàn.

Vô cùng xao sơn trấn hổ[1].

[1]ý chỉ việc cố ý cảnh cáo, khiến người hoảng sợ.

Đập khiến cho Lâm Ngọc Trúc dựa vào trên người em trai của mình.

Quá dọa người rồi....

Mẹ Lâm hừ lạnh một tiếng, khí thế lẫm liệt hỏi: “Nói, chỗ thịt dê và thịt heo này của các con rốt cuộc làm thế nào có được.

Lâm, Ngọc, Trúc, ban đầu con gửi phiếu về cho nhà mẹ đã cảm thấy không thích hợp rồi.

Con ở bên ngoài có phải...có phải đầu cơ trục lợi hay không?” vừa nghĩ tới khả năng này, mẹ Lâm liền sợ hãi không thôi.

Đầu cơ trục lợi này bị bắt vào tù, một cô gái tốt đẹp ra ngoài rồi còn cần gặp mặt người không đây.

Lâm Ngọc Trúc lại dựa dựa vào Lâm Lập Dương, yếu ớt nói: “Mẹ, con không có, con lấy đâu ra bản lĩnh đó.

Con thật thà như thế, mẹ đâu phải không biết.

Mẹ nói Lâm Lập Dương có thể làm ra loại chuyện này, còn có khả năng.

Chị hai, có phải như thế hay không.”

Lâm Lập Dương trợn mắt há hốc mồm, nhìn cây chổi trong tay mẹ Lâm lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ, con cái gì cũng chưa làm.”

Chị hai Lâm đứng ở góc tường thành thành thật thật không nói chuyện, lúc này mà nói, thế chẳng phải dời đi chiến hỏa à.

Chuyện bên này của cô ấy còn chưa nói xong kìa.

Mẹ Lâm hiển nhiên cũng không di dời mục tiêu chú ý, trừng Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương hỏi: “Thịt heo này của con là như thế nào? Lấy đâu ra?

Đừng bảo mẹ là trong thôn chia cho.

Coi mẹ giống thím Khâu của con à?”

Không có kiến thức như vậy....

DTV

Lâm Ngọc Trúc thành thật nói: “Bọn con ở trường học làm một chuồng heo, rồi nuôi heo, mấy giáo viên chia nhau một chút.

Trong thôn lại chia chút nữa, con với Lập Dương đều không nỡ ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-576.html.]

Mang tất cả về hết.”

Lâm Ngọc Trúc hít hít mũi, cho thấy có chút thương tâm.

Sau khi mẹ Lâm nghe xong suy nghĩ cẩn thận một chút, rồi lại lắc đầu nói: “Không đúng, thịt dê này của con thì sao?

Sao hả, trường học làm một chuồng dê?

Nuôi dê?”

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, nói: “Đùi dê...là thịt heo đổi về được?” nói xong nhìn Lâm Lập Dương một cái.

Lâm Lập Dương nhất thời mở to mắt...

Chị, chị đây là có ý gì?

Lâm Ngọc Trúc: lúc ăn thịt thì ăn nhiều chút....

Lâm Lập Dương miễn cưỡng quay đầu qua, nhìn mẹ Lâm đang nổi giận đùng đùng, run rẩy nói: “Mẹ, thịt dê này không phải con làm được...”

Lâm Ngọc Trúc hai mắt mơ hồ nhìn chị hai Lâm.

Chị hai Lâm ở trong một góc của mình nhón chân.

Cuối cùng vẫn là Lâm Lập Dương hứng chịu tất cả, ăn vài phát chổi của mẹ Lâm, vứt cây chổi đi, nói: “Mấy đứa nếu như có ai dám không học tốt, dù thế nào mẹ cũng phải đánh gãy chân nó.”

Dứt lời, quay đầu nhìn chị hai Lâm, lại nói: “Còn có con, nhanh chóng chia tay với người đó đi.”

Chị hai Lâm ngẩng đầu lên, không chịu thua nói: “Không, con không chịu.”

Mẹ Lâm tức đến nỗi dậm chân tại chỗ.

Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương mở mắt thật to, chị hai uy vũ.

Lại là một trận gà bay chó sủa, ba chị em đều cùng bị mẹ Lâm đuổi, ở trong phòng trốn đông chạy tây.

Khi Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương đồng thời cùng trốn vào trong kẽ hở giữa tủ và góc tường, Lâm Lập Dương khổ không nói nổi nói: “Chị, cuối cùng em cũng biết tại sao chị không muốn về nhà rồi.”

Cuộc sống bên ngoài thật sự không cần quá tiêu sái.

Lâm Ngọc Trúc đi qua đập một cái lên đầu: “Nói hươu nói vượn, rõ ràng là em không muốn về nhà.”

Mẹ Lâm....

Loading...