Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 336

Cập nhật lúc: 2024-10-09 12:33:17
Lượt xem: 17

Nhìn thấy Vương Thiên Tường đã tự mình tỉnh lại, trưởng thôn có chút ngượng ngùng.

Làm cứ như ông ta mặc kệ vậy.

Trưởng thôn ngại ngùng sờ sờ râu, nói với Vương Thiên Tường: “Cái đó...con cái nhà ông hỏi thăm hai câu, con nó khó khăn lắm mới gọi điện về, không săn sóc cho ông được.”

Vương Thiên Tường nằm trên mặt đất với dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, ngừng cả nửa ngày mới nói: “Đỡ tôi một cái.”

Trưởng thôn ngẩn ra, vội vàng qua đó đỡ người dậy, hơn nữa còn có lòng tốt đưa về nhà.

Vào ngày trời đông đầy tuyết, ngất xỉu ở bên ngoài không phải là chuyện đùa.

Dọc đường trưởng thôn còn tốt bụng khuyên người bớt u buồn, chú ý tới sức khỏe nhiều hơn, tuổi tác mới bao lớn, sao có thể nói ngất là ngất được.

Học tập ông ta, thân thể khỏe mạnh, sống từng này tuổi rồi, chưa từng ốm yếu như vậy bao giờ.

Đại đội trưởng tiền nhiệm suýt nữa lại tức giận đến ngất xỉu trên đường tiếp.

Khi về đến nhà, cũng không giữ người mà mang vẻ mặt ghét bỏ đuổi người ra khỏi nhà.

Trưởng thôn ưỡn chiếc bụng không có gì trở về nhà.

Vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

Đến nhà rồi liền nghĩ đến chuyện ngu ngốc mà cháu trai mình làm trước đây.

Cuộc đời này của trưởng thôn không có sở thích đặc biệt nào, chỉ là có chút mê quyền chức.

Nhìn thấy kết cục của Vương Thiên Tường, bây giờ trong lòng có chút không xác định được.

Đúng lúc vợ trưởng thôn ra ngoài quay trở về, trông thấy dáng vẻ thất thần của trưởng thôn.

Bèn buồn bực hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

Lúc nãy nghe tiếng trong loa thấy còn thấy khá ra vẻ mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-336.html.]

Sao người vừa về nhà lại nặng nề tâm sự vậy.

Trưởng thôn không thèm để ý, cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc, mới chậm chạp nói: “Lần này Vương Thiên Tường coi như là đạp trúng tấm sắt[1] rồi.”

[1]Có thể hiểu là coi người khác yếu đuối như quả hồng mềm mà bắt nạt, kết quả người ta còn tài giỏi hơn mình, nên mình bị chịu thiệt.

Vợ trưởng thôn cầm lấy gót giày trên bàn lên, vừa làm vừa hỏi: “Sao vậy?”

“Vương Thiên Tường không những bị cách mất chức vị, phía bộ đội bên đó chắc cũng biết rồi, hôm nay Thường Bình gọi điện thoại tới, hai người nói chuyện chả được mấy câu, Vương Thiên Tường liền ngất xỉu.

Con trai ông ta cũng không quan tâm cha mình, kéo tôi hỏi xem nhà cậu ta xảy ra chuyện gì.”

Vợ trưởng thôn đặt đồ trong tay mình xuống, giống như được mở mang tầm mắt nói: “Ngất xỉu? Các ông cứ thế mặc kệ người nằm trên đất, đứng bên cạnh nói chuyện à?

Chuyện này mà để cho Vương Thiên Tường biết, không hận c.h.ế.t ông mới lạ.”

Trưởng thôn...

Không tiện nói cho vợ mình biết, người tự dựa vào chính bản thân mình mà tỉnh lại.

“Ông ta hận tôi thì có thể làm gì, chẳng lẽ có thể qua đây ăn tôi hay sao, ý của tôi không phải cái đó, bà nói xem tại sao Thường Bình lại vội vàng gọi điện thoại tới vào lúc này, lại còn đặc biệt hỏi tôi nhà đã xảy ra chuyện gì, giống như biết nhà cậu ta đã xảy ra chuyện rồi vậy.”

DTV

Vợ trưởng thôn khẽ đảo mắt, cũng suy ngẫm một hồi rồi hỏi: “Ý của ông là, Lý Hướng Bắc báo chuyện của nhà ông ta cho bên bộ đội?”

Trưởng thôn gật đầu, suy đoán nói: “Phần lớn là vậy, thằng nhóc đó khá có bản lĩnh đấy.”

“Có bản lĩnh thì có bản lĩnh, chúng ta lại không đắc tội cậu ta...ông là, sợ chuyện đó của cháu trai ông hả?”

“Đừng có phản ứng chậm chạp như vậy.” Trưởng thôn có chút ưu phiền nói.

Vợ trưởng thôn do dự ngập ngừng nói: “Chuyện đó trôi qua lâu như vậy rồi, chắc không thể nào đâu.”

“Thằng Kiến Thiết này càng lớn lại càng không ra gì, bà rảnh rỗi thì đi tìm mẹ nó nói, nhanh chóng tìm một nhà chồng, phi, tìm một cô vợ.”

Vợ trưởng thôn cố nhịn cười, trêu ghẹo nói: “Nhìn dáng vẻ mê làm quan của ông, nếu như ông thực sự lo lắng, đợi sau khi danh sách giáo viên trúng tuyển chính thức phát xuống, mời thanh niên trí thức Lâm với thanh niên trí thức Vương ăn cơm, thuận tiện dẫn theo cả thanh niên trí thức Lý nữa.

Ăn một bữa cơm, mối quan hệ cũng sẽ hòa dịu trở lại.”

Loading...