Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 252

Cập nhật lúc: 2024-10-08 21:54:41
Lượt xem: 37

Lý Bàn Tử đột nhiên sáp lại gần Lâm Ngọc Trúc với biểu cảm gian xảo.

Ánh mắt Thẩm Bác Quận lạnh đi, nhưng mà hai người kia lại không nhìn anh.

Chỉ có thể nói mình anh cô đơn lạnh lẽo.

Chợt nghe thấy Bàn Tử nói: “Em gái, anh nghe theo lời em nói, sáng nào cũng rất chân thành, sao vẫn chưa thấy gầy đi vậy.”

Lâm Ngọc Trúc trợn mắt há mồm...

Anh Bàn Tử, có phải anh quá ngây thơ rồi không?

Thẩm Bác Quận nhướng mày, không thể tin nổi hỏi cô: “Đây là do em dạy?”

Lâm Ngọc Trúc khẽ l.i.ế.m môi, tê cả da đầu nói: “Vậy có thể là do lòng vẫn chưa đủ thành thật? Dù sao thì em gái hàng xóm của bọn em nói với em như vậy đó...”

Thẩm Bác Quận...

“Hay là thử vận động đi, chạy bộ nè, ăn ít lại, uống nhiều nước? Nghe nói ăn cơm xong đi vòng vòng sẽ không béo.” Lâm Ngọc Trúc cảm thấy không thể cứ lừa gạt người ta mãi được, dù sao anh Bàn Tử đối xử với cô cũng không tồi, vẫn nên đưa ra lời khuyên chính xác một tí.

DTV

Chủ yếu là đừng để bị đùa quá trớn.

Ai mà ngờ được, đến thập niên bảy mươi toàn dân đều cực khổ rồi cô vẫn còn có thể cùng người khác bàn luận về vấn đề giảm béo này.

Lý Bàn Tử thở dài nói: “Em gái, em khoan hãy nói với Tiểu Mai, đừng để đến cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không làm nổi.”

Thẩm Bác Quận đứng ở bên cạnh cười lạnh, ban đầu là ai nói muốn theo đuổi con gái thì cứ to gan nói thẳng ra?

Buổi chiều Bàn Tử còn phải đi làm, sau khi cùng với Thẩm Bác Quận về nhà lấy xong hai giỏ than liền rời đi.

Lâm Ngọc Trúc muốn trả tiền phần của mình cho hai người kia, nhưng chỉ nghe thấy Thẩm Bác Quận nói: “Cô chính là hưởng ké, làm người để che giấu mà thôi, lấy tiền của cô thì mặt mũi anh Bàn Tử của cô để đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-252.html.]

Lâm Ngọc Trúc lập tức cười tươi rói nịnh nọt nói: “Thế thì nhờ phúc của chị Tiểu Mai rồi, cảm ơn hai anh ạ.”

Cô nở nụ cười tươi như vậy khiến cho tim của Thẩm Bác Quận gợn lên một cơn sóng lăn tăn, không khỏi di dời ánh mắt, bàn tay dắt xe cũng nắm chặt lại mấy phần.

Yên sau của xe đạp mỗi bên trái phải đều buộc một giỏ than, hai người vẫn như cũ bước bộ về thôn Thiện Thụy.

Trên đường Thẩm Bác Quận như có ý lại như vô ý nói: “Quan hệ của người tên Chương Trình kia với Vương Tiểu Mai thật không tệ.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu đáp: “Ừm, người này có chút bản lĩnh, dẫn theo chị Tiểu Mai vào rừng đánh sói, kiếm được không ít tiền, chị Tiểu Mai đối với anh ta có chút kính phục, còn tâm tư khác chắc là không có.”

Chuyện Vương Tiểu Mai ở chợ đen có lẽ hai người này sớm đã nhìn thấu hết, không cần phải giấu diếm, nếu anh Bàn Tử đã có ý muốn theo đuổi, thế thì bớt đi một số hiểu lầm không đáng có cũng tốt.

Thẩm Bác Quận đem câu nói này để ở trong lòng nghiền ngẫm một hồi.

Gió hơi lớn nên Lâm Ngọc Trúc kéo khăn quàng cổ lên cao hơn, chiếc khăn quàng cổ này là khăn cũ, đã mấy năm rồi, bên trên có vài chỗ len đã đứt ra, Lâm Ngọc Trúc đơn giản buộc đầu len lại với nhau, lấy lửa về hơ một cái, không để nó lại bị tuột tiếp.

Chỉ là trên khăn có một cái lỗ.

Bây giờ người đi lại đầy trên phố gần như ai cũng đều như vậy, trên quần áo có miếng vá cũng hào sảng ra đường, Lâm Ngọc Trúc đeo chiếc khăn quàng cổ bị thủng lỗ cũng không có vấn đề gì.

Thẩm Bác Quận nhìn chiếc khăn của cô một cái, không nói gì nhưng lại ghi nhớ ở trong lòng.

Đột nhiên Thẩm Bác Quận bật cười, Lâm Ngọc Trúc nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, tự dưng không đầu không đuôi bật cười cái gì?

Thẩm Bác Quận nói: “Chuyện lừa Bàn Tử giảm béo ấy, lúc đó là lời nói suông thôi đúng không?”

Nếu nói như vậy thì thật sự không phải, được thôi, có một chút nguyên nhân, chủ yếu là ban đầu anh Bàn Tử nói cô lùn.

Nhưng mà cái nồi này ngàn vạn lần không được đội, Lâm Ngọc Trúc nói khoác với vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi thật sự không lừa anh Bàn Tử, chị gái mập hàng xóm nhà em thật sự có nói với tôi như thế, anh nói xem ai lại không không đi lừa dối người khác, não phải lớn thế nào mới có thể nghĩ ra được.”

Thẩm Bác Quận lắc đầu, mắt nhìn về phía trước, cô nói như thế nào thì chính là như

Loading...