Chạm để tắt
Chạm để tắt

XUYÊN VÀO SẮC KHÍ TU TIÊN VĂN - CHƯƠNG 13

Cập nhật lúc: 2024-07-06 14:32:25
Lượt xem: 318

Một năm sau, nhóm người chúng ta chuẩn bị hoành tráng để xuống núi.

 

Trước khi xuất phát, Tề Quang đặc biệt đến tiễn chúng ta, phải nói ràng lão già này tuy tính tình có chút cổ quái nhưng vẫn rất quan tâm đồ đệ.

 

Hắn dặn dò Thẩm Ngọc: “Không được hành sự liều lĩnh, mọi việc phải cẩn thận.”

 

Hắn dặn dò Hạ Kính Hạm: “Đừng kiêu căng thiếu kiên nhẫn, phải biết dùng đầu óc.”

 

Hắn dặn dò ta: “Chớ có ảo tưởng sức mạnh, gặp chuyện phải nhanh chóng chạy thoát thân.”

 

Ta: “…”

 

Sau khi xuống núi, ba người chúng ta nhanh chóng có được vị trí trung tâm trong đoàn đội, Hạ Kính Hạm dựa vào võ lực, Thẩm Ngọc dựa vào nhan sắc, còn ta thì dựa vào tiền.

 

Chính là tiền lì xì mà Tề Quang cho ta hôm mùng một đầu năm, cái hôm mà ta thức dậy trong n.g.ự.c hắn còn làm ầm ĩ một trận đó. 

 

Đây hoàn toàn là tiền mà ta bỏ công bỏ sức ra mới có đó nha.

 

Chuyện này không quan trọng, quan trọng nhất chính là, hiện tại ta là tiểu phú bà có năng lực, đang tận hưởng thú vui của việc đốt tiền.

 

“Sư tỷ sư tỷ, bánh ngọt của Túy Tiên Lâu thật thơm!”

 

“Mua!”

 

“Sư tỷ sư tỷ, màu sắc son môi của Trú Nhan Phường đẹp quá!”

 

“Mua!”

 

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

“Sư tỷ sư tỷ, vị tiểu ca ca gảy đàn của Nghênh Xuân Các thật là đẹp trai!”

 

“…Giới tu tiên cấm buôn người.”

 

Thẩm Ngọc rất không tán đồng hành vi tiêu tiền như nước của ta, bởi vì lẽ ra đây phải là tiểu đội trừ ma tiên khí tung bay, lại bị ta biến thành đoàn du lịch của người cao tuổi.

 

Còn các sư đệ sư muội thì đều rất ngưỡng mộ việc ta dùng tiền tài thu mua lòng người, đồng thời còn có thể thúc đẩy sự phát triển GDP của các thành trấn trên đường đi. Bọn họ quyết định gọi đây là “Một đường một túi”, còn ghi vào trong nhật ký quan sát nhân gian của mình.

 

Bọn ta một đường ồn ào tiến vào thành, bàn cảm ứng trong tay Thẩm Ngọc chuyển động, sau khi mũi tên trên mặt quay một vòng thì chỉ về hướng đông nam.

 

Bọn ta đi theo mũi tên, là ngõ cụt.

 

Mũi tên lại chuyển động, chỉ về một hướng khác, bọn ta lại đi theo, lại là ngõ cụt.

 

Mẹ nó, cái đồ chơi này còn không đáng tin cậy bằng Google Map trên điện thoại nữa!

 

Ta nhặt lên một viên gạch, đang định cho nó một sự giáo dục thân thiện dễ gần, chỉ thấy nó run rẩy một lúc, cuối cùng chỉ thẳng về phía Hoa Nguyệt Lâu tấp nập nhất trong thành.

 

Chúng ta đi đến cửa thì bị tú bà chặn lại: “Các vị tiên nhân bắt yêu trừ ma thì xin đừng phá chỗ của chúng ta.”

 

Ta lấy ra mười lá vàng đưa cho bà ta, bà ta vui mừng phấn khởi: “Tiên nhân vất vả, có cần ta giúp các ngươi dọn chỗ không?”

 

Thẩm Ngọc nói: “Không cần.”

 

Vài vị tỷ tỷ trang điểm đậm đang nhảy múa nhẹ nhàng ở đại sảnh. Quá tốt rồi, kỹ năng xoay người khổ luyện nhiều năm của ta cuối cùng cũng tìm được đất dụng võ rồi!

 

Ngay lúc ta quyết định gia nhập với bọn họ, thực hiện kế hoạch “câu cá” một cách hoàn mỹ thì tiểu tỷ tỷ mặc váy xanh trong đoàn người đột nhiên ôm cổ Thẩm Ngọc, cười phá lên: “Hoa gian tửu, nhân gian nguyệt, công tử sao không ở lại, cùng ta uống một ly.”

 

Tiếp sau đó ta cứ tưởng Thẩm Ngọc sẽ cùng nàng ta đối rượu, hát ca, nào bằng men nồng; hư tình giả ý, cớ sao khinh địch* thì… 

*Trích bài hát hoa gian tửu 

 

Không ngờ Hạ Kính Hạm đã không nói hai lời rút kiếm c.h.é.m nàng ta thành hai nửa.

 

Chỉ thấy một làn khói xanh bay lên. Chúng ta bịt chặt mũi miệng, lùi về sau, nhìn lại trên đất thì chỉ còn lại y phục người đó vừa mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-vao-sac-khi-tu-tien-van/chuong-13.html.]

 

Chung quanh vang lên tiếng la hét hoảng sợ, chỉ một lúc đã loạn thành một đống, người trong Hoa Nguyệt Lâu bỏ chạy tứ tán.

 

Ta còn chưa kịp đánh lạc hướng kẻ địch, Hạ Kính Hạm đã chơi rút dây động rừng, chúng ta chỉ có thể trở về quán trọ Như Gia nghỉ ngơi trước.

 

Đêm khuya, bàn cảm ứng của Thẩm Ngọc lại có phản ứng mạnh mẽ. 

 

Bọn họ cầm vũ khí ra cửa bắt yêu, trước khi đi Thẩm Ngọc còn lập một kết giới bảo vệ ở nhà trọ, còn dặn dò ta ở yên một chỗ không được chạy lung tung.

 

Ta rất tự mình biết mình mà vui vẻ đồng ý, còn nói nếu như bọn họ bị thương thì hãy dùng phù truyền âm, ta có thể cung cấp chỉ đạo cấp cứu từ xa cho bọn họ.

 

Bí quyết để ta đọc xong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn trong một ngày là, dũng cảm lướt qua con đường sự nghiệp của nhân vật, chỉ xem sự phát triển của tuyến tình cảm. Hậu quả là cốt truyện hữu dụng mà ta biết rất ít. Nếu như ông trời lại cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ thức đêm ghi chép lại con đường sự nghiệp của cuốn tiểu thuyết này ba lần, ít nhất vào thời khắc quan trọng có thể tiết lộ một ít cho nữ chính.

 

Bị bỏ lại một mình, ta quyết định tìm chút việc để làm. Ta chạy đến chuồng gà của nhà trọ bắt một con gà, chuẩn bị hầm canh cho bọn sư đệ sư muội bồi bổ thân thể.

 

Trong chuồng gà, có một con gà hai mắt sáng bóng với cặp chân dài và đôi vuốt sắc đã thu hút sự chú ý của ta, ta lập tức bắt lấy chân nó, hai ba bước đi vào phòng bếp.

 

Không ngờ tới chính là, thứ ta tiện tay bắt được vậy mà lại là một con gà tinh chưa kịp hóa hình. Nó ở trong góc gào thét uy h.i.ế.p ta.

 

“Người phàm to gan! Ta chính là bá vương trong loài gà! Ngươi lại dám bất kính với ta!”

 

“Bá vương trong loài gà? Vậy tên người có phải là Gà Bá hay không! Hahahahaha…”

 

“Tên của ta là Côn! Thần thú Thượng cổ chính là lão tổ tông của ta! Ngươi làm thịt ta sẽ bị báo ứng đó!”

 

“Ồ? Tự ta giới thiệu một chút, ta-truyền nhân chân chính của rồng, vào trong bụng ta, ngươi cũng coi như c.h.ế.t có ý nghĩa.”

 

“Ngươi, ngươi dám!!! Ta, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu không đừng trách chủ nhân của ta không khách khí với ngươi!”

 

Ta cảm thấy con gà này rất thú vị, nếu như đang ở Nhạn Hồi Sơn, ta sẽ nuôi nó như sủng vật. Đáng tiếc, bây giờ ta chỉ muốn ăn đùi gà tươi ngon căng mọng, cho nên ta nhấc nó lên, thử so với cái nồi.

 

Được lắm, Côn lớn, một nồi không nhét vừa.

 

Việc này khiến ta đánh mất ý định giữ lại toàn thây cho nó. Ta cầm con d.a.o lên, mặc niệm một câu: “A di đà phật!”

 

Tiểu nhị của quán trọ không biết từ đâu chui ra, đứng trước mặt ta.

 

Ta hạ con d.a.o xuống, cười khan: “Ta thấy ngươi ngủ rồi nên không kịp báo trước, con gà này bán cho ta một lượng bạc có được không?”

 

Vẻ mặt tiểu nhị trong quán nhìn có chút khó coi.

 

Ta đưa ra hai ngón tay: “Hai lượng bạc, không thể nhiều hơn được.”

 

Hắn ta đột nhiên cười lạnh một tiếng, tốc độ nhanh đến mức ta không kịp phản ứng, trên cổ đã bị thứ lạnh lẽo đặt lên, ta cẩn thận cúi đầu nhìn, là một con d.a.o găm sắc bén. Ta chỉ có thể kinh ngạc thán phục, quả nhiên là cao thủ ở dân gian.

 

Câu nói tếp theo: “Đệ tử của Nhạn Hồi Sơn mà lại vô dụng như vậy.” khiến ta thu lại lời khen hắn ta vừa rồi, ta nhỏ giọng chửi một câu mả mẹ nó.

 

Chúng ta cách nhau rất gần, người trước mắt tướng mạo bình thường, nhìn qua không giống nhân vật gì quan trọng, phần thịt thối trên cổ lan xuống đến gần cổ áo, bốc lên một mùi hôi thối kinh khủng.

 

A! Đây nào phải là người, rõ ràng là một cái xác biết đi!

 

Trầm sư đệ! Đệ nhốt ta và yêu quái trong kết giới luôn rồi Trầm sư đệ!

 

Con gà tinh ở một bên bị một phen kinh hồn bạt vía, đang lăn qua lăn lại: “Chủ nhân người nhanh g.i.ế.c nàng ta báo thù cho ta với!”

 

Trong thời gian ngắn ngủi tình thế đảo ngược, đến lượt ta trở thành gà con nằm trên thớt.

 

Huhuhu, kẻ yếu đòi ăn gà, thiên lôi đánh chết.

 

“Vị anh hùng này, ngươi xem ta còn cơ hội không?”

 

 

 

Loading...