Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 45

Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:40:39
Lượt xem: 51

Cô đứng dậy, vươn vai một cái:

“Tối nay ăn gì vậy mẹ?”

Trở về nhà, lại ngủ một lúc, bây giờ đã cảm thấy hơi đói rồi.

“Con ăn tạm hai cái bánh quy lót dạ đi, buổi tối sẽ ăn mì, nhưng mà phải đợi thêm chút nữa.”

Chung Quyên lấy hai miếng bánh hạch đào đưa cho con gái.

Lần này Trương Thiên về còn mang theo một giỏ đồ, trong đó có không ít thứ được lấy trực tiếp từ trong siêu thị.

Cô lấy một cân bánh hạch đào, hai nắm mì sợi, một cân thịt lợn, nửa con gà, một túi muối, còn có sáu quả táo và một quả dưa hấu.

Trương Thiên im lặng nhìn bánh hạch đào hai giây, sau đó bất đắc dĩ cầm lấy.

Thời tiết vô cùng nóng nực, cô cầm lấy một chiếc quạt hương bồ và một chiếc ghế đẩu nhỏ nhàn nhã ngồi dưới mái hiên, đồng thời không quên đuổi muỗi và những con côn trùng đen nhỏ ở xung quanh đi.

Thật sự thì Trương Thiên rất muốn ăn dưa hấu, mùa hè chính là mùa thích hợp nhất để ăn dưa hấu, nhưng tiếc là lúc này ở đây vẫn còn khá nghèo nàn nên chỉ có thể nói dối là mua ở hợp tác xã cung tiêu rồi lấy một quả ở trong siêu thị ra mang về.

Tháng 9 sắp kết thúc nhưng ánh nắng vẫn khá gay gắt, cả thế giới như biến thành một chiếc lồng hấp, nóng đến mức khiến Trương Thiên cảm thấy vô cùng uể oải, không hề muốn cử động một chút nào.

Tiếc là tiếp theo cô vẫn phải làm việc.

“Tiểu Thiên à, trong nhà hết củi rồi, con cầm cào tre lên núi kiếm cành thông với lá cây khô mang về đốt đi.”

Mẹ Chung lấy một chiếc giỏ từ trong nhà đi ra, sau đó đặt cào tre vào tay Trương Thiên.

“Con lấy nhiều chút nhé, không thì hai ngày tới vẫn phải lên núi một chuyến.”

Trương Thiên không muốn cử động.

“Em trai đâu rồi mẹ? Kêu nó đi đi.”

Em trai là để sai bảo, bây giờ không sai thì sau này sẽ không thể sai được nữa.

“Em trai con mất tích từ lâu rồi, mẹ mà tìm được nó thì còn đi nhờ con nữa hả?”

Chung Quyên bỏ đồ đạc xuống, đội mũ lên đi ra ngoài ruộng giúp đỡ.

Trương Thiên không còn cách nào khác chỉ có thể thở dài, tay xách nách mang đi lên trên núi.

Từ nhà cô muốn đi lên núi sẽ mất khoảng sáu phút, dọc đường sẽ đi qua cánh đồng của đại đội, có cánh đồng lúa mì đã được thu hoạch xong, bây giờ chỉ còn lại vài người vẫn đang thu hoạch lượt cuối.

Năm nay đại đội trồng cây chủ yếu là lúa mì, đậu nành và ngô, trong đó lúa mì và đậu nành đã được thu hoạch từ lâu, giữa ruộng chỉ còn lại ngô thu hoạch vào tháng 10.

Trương Thiên đi qua, trên khuôn mặt đen sạm của những người còn đang thu hoạch lượt cuối trên ruộng đều đổ đầy mồ hôi, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.

“Năm nay sản lượng lương thực nhiều hơn năm ngoái gấp 3 lần, có thể trải qua một năm sung túc rồi”.

“Đúng vậy, may là chúng ta nghe lời đại đội trưởng, sử dụng nhiều phân bón hóa học, xem ra ngày mai phải sử dụng tiếp, nhưng thứ đó đắt quá, tiêu tốn cả đống tiền, tôi đau lòng c.h.ế.t đi được.”

“Ha ha ha, lúc đầu cậu còn lén phàn nàn với tôi nói rằng đại đội trưởng lắm chuyện, cứ phải tốn tiền mua phân bón vừa đắt tiền vừa vô dụng, bây giờ thì cậu đã biết được lợi ích của phân bón chưa?”

“Thôi đi!”

Trương Thiên đi qua, khóe miệng hơi cong lên.

Nơi này là phía bắc, mặc dù khu vực cô đang sinh sống chủ yếu là đồng bằng, nhưng cũng có núi đồi.

Phía Tây đại đội giáp với núi đồ, thường ngày lúc nông nhàn, mọi người đều sẽ lên núi, có thể chặt cành cây nhưng không thể chặt cây trên diện rộng.

Đồ trong núi cũng có thể sử dụng, chỉ cần không phải lấy nhiều rồi mang về bán lấy tiền, người trong thôn cơ bản sẽ không nói gì.

Núi đồi chính là kho báu, từ khi vào núi Trương Thiên đã nhìn thấy rất nhiều thứ, cô hái hai quả mâm xôi dại bên này, hai quả táo đỏ dại bên kia, cô còn nhìn thấy mấy quả mận tím, quả chín mọc đầy cành, tiếc là vị vừa chua lại vừa chát.

Chương 46

Sau khi đi vào một khoảng thời gian ngắn, Trương Thiên đã tới đích đến của ngày hôm nay - khu vực rừng thông.

Cây cối ở đây phần lớn là cây bách và cây thông, cành và lá khô rơi trên mặt đất của chúng là nguyên liệu nhóm lửa cực kỳ tốt ở nông thôn, chỉ cần một nắm nhỏ là đã có thể nhóm lửa được.

Trên mặt đất đa số là cành thông, nhưng số lượng rất ít, Trương Thiên vừa đi vừa nhặt cũng không để ý, bất giác đã đi vào sâu bên trong rừng.

Đến lúc cô phát hiện ra thì thời gian cũng đã trôi qua khá lâu rồi.

Lúc này trong núi rất có thể sẽ xuất hiện mấy loài động vật hoang dã như lợn rừng, trên người cô cũng không có công cụ phòng thân nào, nếu gặp phải, thì cũng chỉ có thể trách bản thân xui xẻo.

Trương Thiên nhìn đống củi ở trong giỏ, dù đã ép xuống mấy lần nhưng cành khô vẫn chạm tới mép giỏ.

Nhiêu đây cũng đủ để dùng một khoảng thời gian dài.

Cô trực tiếp khoác chiếc giỏ lên trên lưng, cầm chiếc cào tre muốn nhanh chóng rời khỏi núi nhưng không ngờ lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

“Hừ hừ… hừ hừ hừ…”

Trái tim của Trương Thiên đập thình thịch, lồng n.g.ự.c đột nhiên như bị bóp nghẹt, không thể thở nổi.

Đây là tiếng của… Lợn rừng?!

Gặp phải lợn rừng ở trong núi cũng không phải chuyện tốt lành gì, nhất là trong tình huống bản thân không có một tấc sắt trong tay, gặp phải nó thì có khác nào là dân thường nhìn thấy xe tăng.

Sau khi Trương Thiên xác định được phương hướng phát ra tiếng động, cô nhanh chóng nhìn xung quanh để tìm được chỗ ẩn nấp thích hợp.

Đáng tiếc, ở đây toàn là cây cối, cô chỉ có một cách duy nhất là tìm một cây to chắc khỏe một chút để trèo lên.

Chỉ là… Chết tiệt! Cô lại không biết trèo cây!

Trương Thiên lập tức nghĩ đến việc hay là nằm trên mặt đất giả chết?

Nhưng đây là lợn rừng chứ không phải gấu đen!

Cô muốn khóc nhưng lại khóc không ra nước mắt.

Tiếng thở phì phò của lợn rừng đã càng ngày càng gần ở bên tai, Trương Thiên dùng hết sức để trèo lên cây, nhưng những ‘vật thể đối chiếu’ ở xung quanh lại cho thấy cô vẫn ở chỗ cũ chưa từng di chuyển.

Gió thổi qua, tiếng sột soạt vang lên cũng càng lúc càng rõ ràng, lưỡi hái của tử thần đang nhanh chóng đến gần, nhịp tim của Trương Thiên căng như một sợi dây đàn, như thể chỉ cần dùng thêm một chút lực thôi là nó hoàn toàn có thể đứt phựt.

Ngay khi cô nhìn thấy bóng dáng của lợn rừng, đang buồn bã vì hôm nay có lẽ sẽ phải chôn thây ở nơi này thì một bàn tay to đã đỡ lấy chân của Trương Thiên và đẩy cô leo lên.

!!!

Được cứu rồi!

Giây tiếp theo, trước mắt Trương Thiên lập tức xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai, mà người nọ chính là Triệu Tùng.

“Là anh sao?!”

Cô không khỏi kêu lên một tiếng.

Triệu Tùng liếc nhìn cô, không nói gì, cúi đầu nhìn con lợn rừng ở bên dưới đang đi về phía bọn họ.

Trương Thiên cũng ngậm miệng lại để tránh thu hút sự chú ý của lợn rừng.

Nhưng hôm nay cô giống như bị sao thủy nghịch hành, càng không muốn chuyện gì xảy ra thì nó lại càng xảy ra.

Giây tiếp theo, con lợn rừng dừng lại dưới gốc cây.

Đây là một con lợn rừng trưởng thành, nặng khoảng trăm cân, trông gần bằng một con nghé.

Gốc cây mà hai người chọn khá chắc khỏe, có thể đây cũng là lý do khiến nó trở thành ‘cào gãi ngứa’ hợp lý của con lợn rừng.

Hô hấp của Trương Thiên và Triệu Tùng bất giác nhẹ đi, tính cách lợn rừng rất hung bạo, nếu vô tình đụng phải sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu chọc giận nó thì nó sẽ chủ động tấn công con người.

Phải biết rằng, lợn rừng là loài động vật ăn tạp, không chỉ ăn cỏ mà còn ăn cả thịt.

Dưới sự cọ xát không ngừng của lợn rừng, cả cái cây cũng rung theo từng động tác của nó.

Hai người ăn ý ôm lấy thân cây, tiếp theo chỉ cần đợi lợn rừng thoải mái rời đi, họ hoàn toàn có thể trèo xuống rồi rời đi, an toàn trở về nhà.

Chương 47

Hai người mặt đối mặt, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, vốn là một cảnh tượng cực kỳ mập mờ.

Nhưng cho dù là Trương Thiên hay Triệu Tùng, một trong hai cũng không có ai có suy nghĩ như vậy, sự chú ý của họ đều tập trung vào ‘thứ hung hăng’ phía bên dưới.

Không biết qua bao lâu, lợn rừng cuối cùng cũng chịu rời đi.

Khi bóng dáng nhàn nhã của lợn rừng biến mất khỏi tầm mắt, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này, tay chân của Trương Thiên đã trở nên cứng đờ và tê dại.

Khi Triệu Tùng linh hoạt trèo xuống, trên cây chỉ còn lại Trương Thiên vẫn còn đang chân tay luống cuống, không biết nên bước chân nào xuống trước.

Giống y hệt hình ảnh của con người lúc bắt đầu thuần hóa tứ chi của mình.

Triệu Tùng nhìn hồi lâu, thật sự là không nhìn nổi nữa.

Anh thầm thở dài, nói:

“Cô cứ mạnh dạn trèo xuống đi, cho dù có ngã thì tôi cũng sẽ đỡ cô.”

Trương Thiên lập tức bắt lấy cọng cỏ cứu mạng này, cô hét lớn:

“Anh nhất định phải đỡ được đấy, mạng nhỏ này của tôi trông cậy hết vào anh đấy!”

Nói xong liền định trèo xuống, nhưng Trương Thiên vẫn đánh giá quá cao về bản thân…

Cô vừa không chú ý một cái, đã trượt chân ngã xuống, rơi thẳng xuống người Triệu Tùng.

“Bịch…”

Trong phút chốc, kinh động vô số loài chim.

“Anh không sao chứ?!”

Trương Thiên hồi thần lại vội vàng đứng dậy, đỡ lấy ‘ân nhân cứu mạng’ vẫn còn đang hoa mắt chóng mặt.

Cô còn đặc biệt kiểm tra thật kỹ khuôn mặt tuấn tú của đối phương, ngoại trừ mấy vết đỏ do bị đè ra thì đến một vết xước cũng không có.

Trương Thiên bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn là khuôn mặt đẹp trai không sao, đấy chính là báu vật thế giới đó, nếu bị hỏng thì sau này cô biết lấy gì để điều chỉnh tâm trạng bây giờ.

Lúc này, cuối cùng Triệu Tùng cũng hồi thần lại, lắc đầu mấy cái, sau khi đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo mới chống tay xuống mặt đất rồi đứng dậy.

Anh phủi đi những cành lá khô còn dính trên người.

“Nếu đã không còn chuyện gì nữa thì mau chóng trở về nhà đi, cô ngay cả việc trèo cây cũng không biết, sau này đừng chạy vào trong núi nữa, chẳng may lần sau gặp phải lợn rừng hay thứ gì đó tương tự thì sẽ rắc rối to đấy.”

Trương Thiên liên tục gật đầu, lần sau nếu vào núi thì cô nhất định sẽ mang theo s.ú.n.g gỗ mà anh Hai đã tìm được cho cô, có nó trong tay, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.

Triệu Tùng giúp Trương Thiên tìm chiếc cào tre và chiếc giỏ bị rơi cách đó không xa, sau đó đặt chúng ở trước mặt cô.

“Tôi còn có việc nên không đi cùng cô nữa. Đi đường nhớ chú ý an toàn.”

Trương Thiên đeo chiếc giỏ lên, cầm lấy chiếc cào tre, sau đó bình tĩnh gật đầu.

“Anh đi đi, tạm biệt.”

Hai người mỗi người một ngả, sau đó chưa đầy mười phút sau, bọn họ lại gặp lại nhau.

Trương Thiên: “…”

Triệu Tùng: “…”

“Ừm… trùng hợp thật ha.”

Trương Thiên cười ngượng ngùng nói.

Đây chính là duyên phận!

“… Thật trùng hợp.”

Triệu Tùng im lặng hồi lâu, sau đó cũng nói.

“Vậy thì chi bằng đi cùng nhau đi?”

Trương Thiên bèn lên tiếng hỏi dò.

Càng nhiều người lại càng náo nhiệt.

“Ừm.”

Triệu Tùng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.

Ai ngờ còn chưa đi được hai bước thì đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

“Anh Tùng! Cứu mạng!!”

Cùng với những tiếng gào thét thảm thiết, một cậu bé cao to khoảng trên dưới 15 tuổi đang cầm một khẩu s.ú.n.g săn chạy như điên tới.

Mà thứ khiến cậu ấy phải co giò lên chạy chính là con lợn rừng cáu kỉnh đang đuổi theo phía sau.

“Chết tiệt!”

Trương Thiên dứt khoát xoay người chạy lên chỗ cao, Triệu Tùng ở bên cạnh cũng vậy.

Cậu bé cũng nhìn thấy hai người, hai mắt lập tức sáng rực lên, cao giọng kêu cứu.

“Anh Tùng, mau cứu em với!”

Cậu ấy sắp không thể chống đỡ được nữa.

“Cẩu Đản, cậu làm gì vậy?!”

Triệu Tùng vừa chạy vừa hỏi.

Trong lòng anh có linh cảm không tốt, chẳng lẽ tên Cẩu Đản kia đã dùng s.ú.n.g b.ắ.n lợn rừng?

Chương 48

Mà sự thật cũng đúng như Triệu Tùng dự đoán.

“Em vốn định b.ắ.n lợn rừng lấy thịt, nhưng độ chính xác của s.ú.n.g săn không cao, không b.ắ.n trúng, thế là nó đã đuổi theo em.”

Cẩu Đản có chút tủi thân nói.

Trương Thiên nghe vậy thì thực sự muốn hộc máu, không có dùi kim cương thì đừng ôm nghề đồ Sứ (không có bản lĩnh thì đừng làm chuyện bản thân không làm được)!

Đúng là điếc không sợ súng.

Ngay cả một thợ săn dày dạn kinh nghiệm khi gặp lợn rừng cũng phải nhượng bộ vài phần, Cẩu Đản từng sử dụng s.ú.n.g săn mấy lần mà lại dám đi săn lợn rừng?

Không chỉ Trương Thiên, Triệu Tùng cũng rất đau đầu.

Anh không ngờ Cẩu Đản lại to gan như vậy, tình cảnh hiện tại quả thật là vô cùng khó giải quyết.

“Trong s.ú.n.g có còn đạn không?”

Triệu Tùng hỏi Cẩu Đản.

“Bắn hết rồi ạ, em mang ba viên, nhưng không có viên nào trúng.”

Cẩu Đản xấu hổ gãi đầu trả lời.

Thế nên mới không còn cách nào khác, chỉ có thể co giò bỏ chạy.

Gặp phải lợn rừng ở trong núi, việc đầu tiên chính là trèo lên cây cao hoặc chỗ cao.

Trương Thiên vốn không giỏi trèo cây, bây giờ lợn rừng đã đến rất gần, cô hoàn toàn không có thời gian để chuẩn bị.

Thêm vào đó cây cối ở đây cũng không rắn chắc lắm, rất dễ bị lợn rừng đụng gãy.

Vậy thì tính ra cũng không còn nhiều sự lựa chọn cho họ.

Đường núi ở đây vốn đã chật hẹp, sức lực của Trương Thiên cũng không đủ, chạy được một lúc, cô rất nhanh đã thở hổn hển, giờ phút này bằng mọi giá phải nghĩ ra cách đuổi con lợn rừng kia đi.

Trương Thiên không khỏi quay đầu lại nhìn Triệu Tùng bên cạnh - người mà thỉnh thoảng vẫn giang tay kéo cô một chút.

“Sự chênh lệch về thể lực giữa chúng ta và lợn rừng quá lớn, phải tìm cách bẫy lợn rừng lại hoặc g.i.ế.c c.h.ế.t nó luôn.”

Triệu Tùng phát ra tiếng thở nặng nề, liếc nhìn lợn rừng đang đuổi theo phía sau, thuận tay kéo Cẩu Đản.

“Đá ở đây không đủ sắc bén, chúng ta có thể tìm cành cây hay gì đó, tôi nhớ trước mặt có một nơi có hai cái cây mọc chéo nhau, khoảng trống còn lại có lẽ có thể bẫy được con lợn rừng này.”

“Vấn đề là làm sao dụ được nó chạy tới chỗ đấy, hơn nữa còn phải khiến nó lao vào bên trong rồi bị kẹt lại.”

Lợn rừng cũng không hề ngu ngốc, muốn dụ nó vào bẫy thì bọn họ sẽ phải chấp nhận rủi ro ở một mức độ nhất định.

Trương Thiên suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

“Hai người có thể chạy qua hai cái cây đó không?”

Nếu được thì có thể áp dụng cách giương đông kích tây và tấn công trực diện để dụ lợn rừng vào bẫy.

Triệu Tùng tính toán đại khái trong lòng, sau đó lắc đầu nói:

“Không được, tôi và Cẩu Đản người to, sẽ bị kẹt ở giữa.”

Cẩu Đản tuy mới mười lăm tuổi nhưng khung xương to, chắc chắn sẽ bị mắc kẹt chứ đừng nói đến bản thân anh.

“Vậy tôi thì sao?”

Trương Thiên tiếp tục hỏi.

Cô cần chắc chắn rằng kế hoạch của mình có ổn hay không.

Triệu Tùng không khỏi mở to mắt, suy nghĩ một chút, sau đó kinh ngạc nói:

“Cô hẳn là không có vấn đề gì.”

Chẳng lẽ cô nhóc này muốn dùng bản thân làm mồi nhử?

Anh còn đang nghi ngờ bản thân suy nghĩ quá nhiều, lại nhìn thấy Trương Thiên ở phía đối diện gật đầu.

“Tôi sẽ làm mồi nhử để dụ lợn rừng sập bẫy. Hai người ở một bên hỗ trợ tôi, phụ trách việc phân tán sự chú ý của lợn rừng khi nó sắp đuổi kịp tôi.”

Cô không đợi hai người từ chối đã quyết đoán định ra kế hoạch.

Lợn rừng đã càng lúc càng gần, bọn họ không có nhiều thời gian để nghĩ ra biện pháp khác, bắt buộc phải thực hiện kế hoạch ngay lập tức.

Triệu Tùng cũng hiểu rõ điều này, anh do dự hai giây rồi đồng ý.

Có điều Triệu Tùng cũng hạ quyết tâm, cho dù hôm nay bản thân có c.h.ế.t ở đây thì cũng không được để Trương Thiên xảy ra chuyện gì, nếu không nhà đại đội trưởng chắc chắn sẽ không chịu để yên cho nhà bọn họ!

Chương 49

Vả lại chuyện ngày hôm nay vốn là do hai người là anh và Cẩu Đản gây ra, đã là đàn ông thì dám làm dám chịu, anh chắc chắn phải chịu trách nhiệm chuyện này.

“Cẩu Đản đi trước dẫn đường, tôi sẽ ở phía sau yểm trợ và phân tán sự chú ý của lợn rừng, chúng ta cùng hành động!”

Vài người bắt đầu hành động theo kế hoạch sơ bộ, dưới sự chỉ dẫn của hai người, Trương Thiên nhanh chóng tìm được đích đến.

Cô nhìn hai cái cây phía đằng xa, lại nhìn lợn rừng ở ngay phía sau, lập tức gật đầu với hai người bên cạnh.

Triệu Tùng cầm quả thông và đá ném về phía lợn rừng, đợi lợn rừng lao về phía Triệu Tùng, Cẩu Đản lại ở hướng ngược lại dùng cách tương tự để thu hút nó.

Dưới chiến thuật kéo dài thời gian của hai người, Trương Thiên đã chạy tới ‘bẫy rập’, huýt sáo với lợn rừng và hét lớn, thậm chí còn cầm đá lên ném vào người nó.

Lợn rừng vốn bị hai người Triệu Tùng chọc tức, đã cực kỳ cáu kỉnh, lúc này lại bị Trương Thiên ném đá, nó lập tức dậm chân chạy như điên tới.

Trương Thiên nhìn chằm chằm con lợn rừng, trong lòng vô cùng bình tĩnh, tim đập chậm và ổn định.

Cô điên cuồng tính toán khoảng cách giữa bản thân và nó.

Cho đến khi lợn rừng chỉ còn cách Trương Thiên chừng hai mét, cô lập tức quay người nhảy ra phía sau ‘bẫy rập’.

Lợn rừng theo quán tính lao tới, chỉ nghe “ầm” một tiếng, bị kẹt chặt ở giữa hai cái cây.

“Oa oa … oa.”

Trương Thiên thở hổn hển, trên mặt nở nụ cười thoải mái và mừng rỡ.

Thành công rồi!

Nhìn dáng vẻ ra sức vùng vẫy của lợn rừng, Trương Thiên nhìn xung quanh, nhặt một hòn đá to như quả dưa hấu, dùng sức đập mạnh vào đầu con lợn rừng đang lắc trái lắc phải và không ngừng gào thét.

Một lần, hai lần, ba lần.

Mãi cho đến khi đầu con lợn rừng bị đập thành một vết lõm, tiếng kêu rầm rì dần dần nhỏ đi và biến mất, hai người Triệu Tùng và Cẩu Đản đang sững sờ bấy giờ mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới ngăn cản.

“Đủ rồi đủ rồi!”

Lúc này Trương Thiên mới ném hòn đá đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Triệu Tùng nhìn Trương Thiên bằng ánh mắt kỳ quái, vẻ mặt phức tạp, đầu óc của cô nhóc này đúng là rất linh hoạt, chỉ là tính cách lại hung dữ cực kỳ!

“Chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

Trương Thiên ngồi bệt trên mặt đất, nhìn xác con lợn rừng trước mặt, tò mò hỏi.

Dù con lợn rừng này to như vậy, nhưng nếu chia đều cho cả đại đội thì với số người trong thôn hiện nay, một nhà cũng chẳng cầm nổi nửa cân thịt.

Hơn nữa, nếu để người nhà biết, cô lên núi gặp phải lợn rừng, còn dùng thân mạo hiểm, thế thì vài tháng tới cũng đừng hòng được ra khỏi cửa.

Theo ý của cô, đó chính là trực tiếp mang tới chợ đen bán, dù sao thịt lợn rừng có mùi tanh, nhưng nó vẫn là thịt, muốn bán thì vẫn bán được.

Nhưng chỉ cô nghĩ cũng vô ích, còn phải xem ý của Triệu Tùng và Cẩu Đản.

Cẩu Đản nhìn Triệu Tùng, hiển nhiên là nghe theo lời Triệu Tùng.

Triệu Tùng vốn cũng kinh doanh ở chợ đen, nhưng dạo gần đây tình hình không ổn cho lắm, chợ đen đã ngừng họp chợ mấy ngày.

“Tôi đề nghị chúng ta mang tới chợ đen để bán. Dù sao nếu để người nhà biết được chúng ta dùng tay không bắt lợn rừng, những ngày tháng sau này sẽ không thể sống yên ổn được đâu.”

Trương Thiên và Cẩu Đản đều gật đầu, đúng vậy.

Triệu Tùng do dự trong phút chốc, sau đó mới nói:

“Có thể bắt được con lợn rừng này, công lao chính thuộc về Trương Thiên. Thế nên sẽ để cô lấy sáu phần, tôi và Cẩu Đản mỗi người hai phần, cô thấy sao?”

Anh nhìn Trương Thiên và Cẩu Đản, Trương Thiên gật đầu biểu thị không có ý kiến.

“Em không bỏ sức nhiều, chỉ cần chia cho em một phần là được rồi.”

Cẩu Đản cười ha ha nói.

Triệu Tùng vẫn khăng khăng phải chia hai phần.

“Ai cũng phải bỏ công bỏ sức nên cứ chia như vậy đi.”

Cẩu Đản cũng không tiếp tục kiên trì nữa.

“Hai người muốn lấy thịt hay tiền?”

Triệu Tùng tiếp tục hỏi.

Chương 50

Trương Thiên đương nhiên là lấy tiền, trong siêu thị của cô cũng có thịt, không cần phải ăn thịt lợn rừng.

“Lấy tiền.”

“Được rồi, nếu hai người tin tưởng tôi thì cứ giao việc bán thịt lợn cho tôi đi. Tiền thì đợi khi nào bán hết con lợn rừng này, chúng ta sẽ chia sau.”

Triệu Tùng nói.

Trương Thiên mừng rỡ không thôi, cô lập tức đồng ý:

“Tôi không có vấn đề gì, chỉ là anh định vận chuyển thế nào? Con lợn này nặng cả trăm cân đấy!”

Nếu dựa vào sức người vận chuyển, e là chưa đi được nửa đường thì đã bị phát hiện rồi.

Người có được địa bàn ở chợ đen như Triệu Tùng, chắc chắn năng lực bản thân sẽ không tệ đi đâu cả.

“Chuyện này tôi đã có cách, cô không cần quan tâm, cứ để tôi làm, cô chỉ việc chờ lấy tiền là được.”

“Vậy thì vất vả cho anh rồi, anh cứ lấy thêm một phần từ sáu phần của tôi đi, coi như là công vận chuyển.”

Trương Thiên thật lòng cảm thấy mình nên đưa số tiền này, dù sao lúc này nếu muốn buôn bán, bị bắt sẽ bị kết tội là đầu cơ, bị đưa đến nông trường cải tạo ít nhất ba, bốn năm.

Số tiền này thực sự không dễ kiếm một chút nào.

Triệu Tùng kiên quyết từ chối, xua tay nói:

“Không cần, hai phần là hai phần.”

Trông thấy thái độ của đối phương, Trương Thiên cũng chỉ đành phải từ bỏ.

Đầu lợn rừng còn đang chảy máu, Trương Thiên cúi đầu nhìn, sau đó nắm một nắm đất xoa lên.

“Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, trong núi còn có các loài thú dữ khác, chẳng may mùi m.á.u tanh thu hút những con thú đó tới đây, chúng ta chắc chắn sẽ không thể chạy được, bây giờ chân cũng mềm nhũn ra rồi.”

Trương Thiên cười khổ, cô cũng không hề nói đùa, vừa rồi chạy quá sức nên đã dùng hết sức lực, bây giờ đi có hai bước mà chân cứ run lẩy bẩy.

Triệu Tùng cũng nhận ra điều này.

“Hai người cứ đi trước đi, tôi ở lại xử lý một chút rồi tìm người mang đi.”

“Vậy thì nhờ cả vào anh.”

Trương Thiên dứt khoát xoay người rời đi, giỏ và cào tre của cô vừa bị rơi trên đất, phải đi tìm trước mới được.

Cẩu Đản và Trương Thiên cùng nhau rời đi, đi được nửa đường thì tách ra, không lâu sau cậu ấy đã quay trở lại chỗ của Triệu Tùng.

“Cậu đi gọi anh Quốc Khánh và anh Mãn Thương của cậu, bảo họ mang xe đến chỗ cũ, nói có hàng cần giao.”

Triệu Tùng lên tiếng dặn dò Cẩu Đản.

Anh đang kinh doanh ở chợ đen nên kiểu gì thì kiểu cũng phải cẩn thận một chút.

Cẩu Đản gật đầu, chạy như bay xuống núi tìm người.

Triệu Tùng buộc lợn rừng vào chiếc bè anh vừa làm bằng dây leo, kéo nó xuống bằng một con đường khác.

Phía bên kia, Trương Thiên cầm theo giỏ và cào rời khỏi núi, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt, thời khắc đó cô cảm thấy bản thân dường như đã trở lại thế giới loài người.

Nhiệt độ giữa trong và ngoài núi quả thật có sự khác biệt rất lớn, bên trong cực kỳ mát mẻ, thậm chí có thể nói là râm mát nhưng bên ngoài lại rất nóng, chẳng khác nào là hai thế giới băng và lửa.

Về đến nhà, nhìn thấy mẹ Chung Quyên đang ướp thịt, một cân thịt lợn mang về được ướp muối đều, sau đó để trong chậu ướp tiếp hai, ba ngày, cuối cùng là đặt ở nơi râm mát hong khô.

Nửa con gà còn lại được chặt thành từng miếng hầm với khoai tây.

Ai nấu ăn lâu năm chắc hẳn trong tay đều có ‘một cái cân’, làm món gì, bỏ nguyên liệu gì đều sẽ có một định lượng nhất định.

Trương Thiên cảm thấy gà hầm khoai tây dù không bỏ gia vị gì, nhưng mùi hương vẫn thơm ngon cực kỳ.

Lúc này Chung Quyên cũng đã ướp thịt xong, nhìn thấy con gái về thì lập tức sai bảo cô.

“Con đi đem dưa hấu mà con mang về ngâm ở trong giếng đi, đợi ba con và mọi người về thì lấy ra cắt cho cả nhà ăn.”

“Vâng!”

Trương Thiên vui vẻ ôm dưa hấu lên bỏ vào trong xô, sau đó từ từ đặt nó vào trong giếng nước.

Cô đã muốn ăn từ lâu rồi, vừa nghĩ đến mùi vị ngọt ngào của dưa hấu, miệng lập tức ứa nước miếng.

Chương 51

Cạnh nhà họ có một cái giếng, hàng xóm thường xuyên đến lấy nước.

Nhưng cũng có vài người sẽ xuống cái giếng dưới chân núi lấy nước vì nước ở đó ngọt và ngon hơn.

Gia đình Trương Thiên thỉnh thoảng cũng sẽ xuống chân núi lấy vài xô nước mang về nhưng để thuận tiện, đa phần đều sẽ uống nước từ giếng nhà mình.

Ngay lúc Trương Thiên đang vui sướng ngồi dưới mái hiên tưởng tượng cảnh buổi tối được ăn dưa hấu thì từ xa có một bóng người đạp xe đạp lao tới, sau đó dừng lại ở lối vào sân.

“Thư của nhà Trương Vệ Quốc này!”

Người đưa thư rút một lá thư từ trong túi ra rồi hô to.

“Đến đây đến đây!”

Chung Quyên với vẻ mặt vui mừng chạy chậm tới, nhận lấy phong thư, nói tiếng cảm ơn với người đưa thư, lại rót một bát nước cho người đó giải khát, bấy giờ mới đưa bức thư cho Trương Thiên đang tò mò, bảo cô đọc cho mình nghe.

Trương Thiên mở ra nhìn một lúc, đợi sau khi nhìn rõ bên trong viết gì, cô chỉ cảm thấy kinh ngạc không thôi.

“Anh Cả sắp về rồi.”

Chưa đợi Chung Quyên vui mừng xong, cô lại nói tiếp:

“Về kết hôn!”

“Cái gì?!!”

Tin anh Cả Trương Hồng Vũ về kết hôn ngay lập tức khiến gia đình náo động.

Trương Thiên đang thành thật nhóm lửa sau bếp lò, ông nội Trương Đại Ngưu và ba Trương Vệ Quốc đang xem lịch, cố gắng tìm một ngày tốt gần nhất.

“Anh trai con cũng thật là, trước đây gửi thư về cũng không hề nhắc một câu, bây giờ lại đột nhiên nói về kết hôn, mẹ đến con dâu tương lai trông như thế nào cũng không biết.”

Chung Quyên vừa xử lý chỗ rau xanh chút nữa sẽ dùng, miệng vừa nói liếng thoắng không ngừng, nhưng chỉ cần nhìn khóe môi đang nhếch lên là có thể thấy bà ấy hiện giờ đang rất vui vẻ.

Trương Thiên đan đôi giày rơm trong tay, thỉnh thoảng lại thêm một nắm củi vào bếp lửa.

“Anh Cả kết hôn, nhà chúng ta thế nào cũng phải bày hai bàn tiệc, mời họ hàng bạn bè đến để gặp gỡ làm quen trước chứ ạ?”

Thời này chuyện kết hôn khá đơn giản, không phô trương như các thế hệ sau nhưng thế nào cũng phải bày hai bàn để họ hàng biết mặt.

Chung Quyên gật đầu.

“Phải bày mấy bàn, nhà chúng ta một bàn, nhà ông Hai con hai bàn, còn nhà vợ của anh Hai con, cán bộ đại đội, ít nhất cũng phải làm năm bàn.”

Bà ấy đặt rau trong tay xuống, thở dài nói:

“Nhiều người đến như vậy, vợ anh Cả con lại là người thành phố, còn là y tá, bữa tiệc này dù sơ sài thế nào cũng phải có tám bát lớn mới được.”

Tám bát lớn ở đây bao gồm các món chính như khâu nhục, thịt lợn miếng, xôi ngọt, chân giò, ngoài ra còn có các món nguội, súp, canh…

Nói chung bàn tiệc càng phong phú đầy đủ thì hai bên sẽ càng hài lòng.

“Bình thường anh Cả của con cũng gửi rất nhiều phiếu về đây, trong nhà có không ít phiếu thịt, nhưng mẹ chỉ sợ đến lúc đó lại không mua được thịt.”

“Bây giờ thịt không dễ mua, quầy thực phẩm ở công xã chúng ta chỉ khi nào thu lợn thì mới có thể mua được một ít, còn những lúc khác thì hoàn toàn phải dựa vào vận may.”

Bà ấy càng nghĩ càng lo lắng, rau trong tay cũng không thể nhặt nổi nữa.

Trương Thiên khẽ cau mày, nói với vẻ kỳ quái:

“Công xã không có, chúng ta tới huyện thành mua là được mà ạ? Cùng lắm thì đi bộ hơn tiếng đồng hồ thôi.”

Chung Quyên sửng sốt, bỗng cười lớn:

“Đúng vậy! Đến lúc đó chúng ta có thể tới huyện thành mua. Huyện thành chắc chắn sẽ dễ mua thịt hơn công xã!”

Bà ấy đúng là hồ đồ rồi, lại không nghĩ đến việc đến huyện thành mua.

Rau trồng ở nhà chắc là vẫn đủ dùng, nếu như không đủ thì có thể sang nhà chú Hai hái một ít, bàn ghế, ghế dài, nồi niêu xoong chảo thì đi mượn của người trong thôn, thịt mua trước buổi tiệc một ngày là được, việc còn lại chỉ là tìm một vị đầu bếp để nấu tiệc.

Chung Quyên càng nghĩ càng vui vẻ, không nhịn được mà ngâm nga câu hát, tiếp tục làm công việc còn đang dang dở.

Chương 52

Trương Thiên muốn xung phong nhận nhiệm vụ tới huyện thành để mua thịt này, chỉ có như vậy cô mới có thể lén lút làm việc, lấy thịt trong siêu thị ra dùng.

Lúc này loại thịt lợn mà mọi người ăn và có thể mua được đều là thịt lợn đen, cô muốn ‘gian lận’ thì cũng chỉ có thể dùng thịt lợn đen trong siêu thị để thay thế.

Tuy nhiên cô lại nhập không nhiều thịt lợn đen vào siêu thị, bây giờ trong đó chỉ còn lại hơn 150 cân, ăn chút nào là sẽ bớt đi chút đấy.

Cô nghĩ đến thịt trong siêu thị, không nhịn được mà lên tiếng hỏi dò:

“Mẹ ơi, con sắp đủ mười tám tuổi rồi, cũng được coi là người lớn rồi, lần này anh Cả mở tiệc, việc đi mua thịt cứ giao cho con nhé?”

“Trước đó con đã tới giúp chị dâu Mao Bình ở huyện thành trong khoảng thời gian ở cữ, làm quen được với không ít người, nói không chừng có thể nhờ họ để thịt lại cho, tránh xảy ra trường hợp không mua được thịt ngon.”

Bây giờ không phải là thời điểm g.i.ế.c lợn nhiều, ngày thường muốn mua thịt thì phải đi từ sớm, nếu đi muộn một chút thì đến xương ống cũng không mua được.

Chung Quyên cảm thấy cũng hợp lý, thế là lập tức đồng ý, đồng thời cũng không quên dặn dò một phen.

“Vậy việc mua thịt mua đường sẽ giao cho con, ngày mai con tới huyện thành mua đường về trước, nếu có những thứ như bánh quy, hạt dưa, đậu phộng thì mua thêm một chút mang về luôn. Con ra ngoài thì nhớ giấu kỹ tiền và phiếu đi nhé, đừng để mất, tới huyện thành rồi thì đi tìm anh Hai con trước, tiền không đủ thì cứ bảo nó ứng trước, sau này mẹ sẽ trả lại sau.”

“Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi ạ.”

Trương Thiên đồng ý ngay lập tức, có siêu thị ở đây, cơ bản không cần lo chuyện thiếu tiền, hơn nữa đến lúc đó mua đồ xong thì cất hết vào trong siêu thị, thoải mái đi bộ về.

Đợi đã!

Trương Thiên ngẩn ngơ, cô có thể đi vào bên trong siêu thị mà!

Vậy còn sợ lợn rừng gì chứ, cứ chui vào siêu thị là được rồi.

Tại sao lúc đó cô lại chỉ nghĩ đến mỗi việc trèo cây thôi nhỉ?

Bây giờ thì tốt rồi, dáng vẻ thảm hại của bản thân đã bị đối phương khắc ghi ở trong đầu, từ nay về sau, bản thân trong mắt người ta chính là một đứa ngốc không biết trèo cây!

Cô không khỏi vùi đầu vào đầu gối giống như một đà điểu.

Thật sự muốn đào một cái hố rồi chôn mình ở bên trong!

“Con làm gì vậy? Bếp sắp tắt lửa rồi, còn không mau cho thêm củi vào.”

Chung Quyên thấy nồi mãi mà vẫn chưa sôi, bèn lên tiếng thúc giục.

Trương Thiên vội vàng chỉnh đốn lại tâm trạng, chôn cảnh trèo cây của cô xuống một cái hố, phủ đất dày lên rồi giẫm mạnh lên đó hai cái.

Chỉ cần bản thân không ngại thì người ngại sẽ là người khác!

Món gà hầm nồi sắt mẹ cô làm thật sự rất ngon.

Trương Thiên ăn sạch hai tô mì lớn, sau khi cơm nước xong thì ngồi liệt xuống ghế, động cũng không muốn động.

Chung Quyên lấy quả dưa hấu đã ngâm trong giếng suốt buổi chiều ra, dùng d.a.o chạm nhẹ vào, quả dưa phát ra một tiếng “răng rắc” giòn giã.

Quả dưa hấu tách làm hai nửa, một mùi thơm thoang thoảng đặc biệt lập tức bay ra ngoài…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-45.html.]

Bà ấy dùng d.a.o cắt một nửa quả dưa hấu thành từng miếng, nửa còn lại cho vào giỏ rồi đưa cho con gái.

“Con mang nửa quả dưa này đến cho nhà ông Hai con nếm thử, nhân tiện nói luôn chuyện anh Cả con sẽ về kết hôn, đến lúc xác định được ngày, phải làm phiền thím Cả và thím Hai con đến giúp đỡ.”

Trương Thiên liếc nhìn chiếc giỏ trúc đặt trên cạnh bàn, vẫn ngồi liệt trên ghế bất động.

Theo như lời anh Cả nói ở trong thư, khoảng hai ngày nữa anh ấy sẽ về nhà, ở nhà tối đa một tuần, sau đó sẽ trở lại quân đội, mọi việc cần phải tiến hành một cách nhanh chóng.

Ông nội và ba xem lịch đến điên luôn rồi, sau khi thông báo cho nhà ông Hai, hai nhà bắt đầu cùng nhau bận rộn.

Chương 53

“Em trai đâu rồi mẹ?”

Trương Thiên uể oải lên tiếng hỏi.

Chung Quyên đầu cũng không quay lại nói:

“Vừa ăn xong đã chạy ra ngoài rồi.”

Trương Thiên bất lực thở dài.

Hết cách đành phải tự mình đi.

Cô đứng dậy xách giỏ đi đến nhà ông Hai.

Nhà của ông Hai chỉ cách nhà Trương Thiên hơn trăm mét, đi bộ hai phút là đến nơi.

Khi Trương Thiên đến, nhà ông Hai cũng vừa ăn tối xong.

Cô đưa quả dưa hấu cho thím Cả Tiền Phượng, giải thích mục đích đến của mình cho ông Hai.

“Anh Cả của con sắp kết hôn sao?!”

Ông Hai sau khi kinh ngạc thì lập tức vui mừng khôn xiết:

“Được được! Con về nhà nói với ba mẹ con, nếu cần giúp một tay thì cứ việc nói, trong nhà có rất nhiều người.”

“Vâng ạ.”

Trương Thiên mỉm cười đồng ý, thuận tay lấy đi một quả dưa chuột coi như là một loại trái cây sau bữa cơm.

Nghĩ đến dưa hấu ở nhà, cô giao đồ xong thì lập tức đi về.

Vừa về đến nhà lại nhìn thấy em trai Trương Hồng Binh đang vui vẻ cầm s.ú.n.g cao su chạy vào trong nhà.

Chẳng trách mấy ngày nay ăn xong thì lập tức chạy ra ngoài, hóa ra là đi chơi s.ú.n.g cao su.

Trương Thiên buồn cười lắc đầu, tốc độ dưới chân cũng nhanh hơn.

Nửa quả dưa hấu được cắt thành sáu miếng, mỗi người vừa đủ một miếng.

Trương Thiên cầm miếng cuối cùng ăn.

Dưa hấu giòn và ngọt, miếng nào miếng nấy đều ngập miệng, vô cùng thỏa mãn.

Em trai Trương Hồng Binh ăn mà không ngẩng đầu lên, vừa ăn vừa thảo luận với Trương Thiên.

“Chị Ba, lần sau chị đi huyện thành về lại mua một quả được không? Quả dưa này ngon hơn dưa nhà ông Lưu trồng nhiều.”

Cậu nhổ hạt dưa hấu ăn phải ra, sau đó lại gặm một miếng dưa hấu khác.

Trương Thiên nhổ hạt dưa hấu đã ăn phải lên lá khoai lang vừa hái, cô muốn thử xem liệu mình có thể dùng những chiếc hạt này để trồng ra dưa hấu hay không.

“Chuyện này còn phải dựa vào vận may nữa, nếu chị thấy bán thì sẽ mua, dù sao người ta cũng không phải ngày nào cũng có.”

Lúc này dưa hấu đang là một mặt hàng hiếm, mua được một quả có thể nói là may mắn, còn nếu thường xuyên mang về nhà, mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ.

“Vậy em sẽ nhả vận may của mình cho chị, hi vọng lần sau chị tới huyện thành sẽ có người bán dưa hấu.”

Trương Hồng Binh tiếc nuối thở dài, cẩn thận gặm hết phần thịt đỏ còn lại trên vỏ dưa, khi cậu gặm hết chỉ còn lại phần vỏ màu trắng, mới ném vào mảnh đất ở sau nhà.

Trương Thiên không khỏi bật cười, kết quả không cẩn thận bị sặc nước dưa hấu, ho một lúc lâu mới dần ổn định lại.

Sáng sớm hôm sau, Trương Thiên xách theo chiếc giỏ nhỏ của mình xuất phát, lúc này cô cũng không bắt xe buýt mà đi bộ đến huyện thành.

Cô tình nguyện để bản thân đi bộ vất vả một chút, cũng không muốn dạ dày bị xóc đến nỗi như sông cuộn biển gầm.

Lúc tới huyện thành, vừa lúc nhìn thấy quầy thực phẩm có rất nhiều người đang đứng xếp hàng, Trương Thiên vội vàng chạy tới đứng sau một hàng dài, đợi gần một tiếng đồng hồ thì mới đến lượt.

Thấy trên quầy hàng vẫn còn thịt, Trương Thiên lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Ông chủ, lấy cho cháu hai cân thịt loại 1, một cân thịt loại 2, lấy thêm hai phần xương ống, hai phần xương sườn và hai phần xương đuôi ạ.”

Ông chủ cắt thịt không khỏi ngạc nhiên nhìn cô một cái, nói với vẻ khó hiểu:

“Cháu mua nhiều như vậy làm gì?”

Trong lòng ông ấy không khỏi nghĩ thầm: Chẳng lẽ định cầm ra chợ đen bán?

Trương Thiên cũng phát hiện ánh mắt của ông chủ nhìn mình có gì đó không đúng, cô bèn vội vàng giải thích.

“Nhà cháu sắp tổ chức đám cưới, định mua nhiều một chút để chuẩn bị, tránh để đến lúc đó lại không mua được thịt tươi.”

Lúc này sự nghi ngờ trong ánh mắt của ông chủ mới biến mất.

“Thịt loại 1 chỉ được mua một cân thôi.”

Trương Thiên cũng không thèm để ý, mua được đã là tốt lắm rồi.

“Vậy một cân thịt loại 1 cũng được ạ, làm phiền ông chủ rồi.”

Chương 54

Sau khi mua thịt xong Trương Thiên bèn rẽ vào một góc.

Cô lập tức bỏ hết đồ vào khu thực phẩm tươi sống trong không gian siêu thị, như vậy đợi đến trước ngày làm tiệc thì thịt vẫn sẽ giữ được độ tươi.

Kế tiếp chính là đến hợp tác xã cung tiêu.

Vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ngồi sau quầy.

“Vệ Đông?”

Vệ Đông vốn còn đang ngây người ngồi ở trên ghế phía sau quầy, nghe thấy có người gọi tên của anh ấy thì không khỏi giật mình nhảy dựng lên.

Anh ấy nhìn qua, lập tức thay đổi sắc mặt.

“Trương Thiên!”

Nếu đã nhìn thấy người quen thì tất nhiên phải đi qua chào hỏi một tiếng.

Trương Thiên bèn đi tới cười nói:

“Không phải anh đang đi theo Thẩm Ninh làm cách mạng sao? Sao bây giờ lại đi làm ở hợp tác xã cung tiêu rồi?”

Hơn nữa có thể đi làm ở hợp tác xã cung tiêu, xem chừng trong nhà cũng có rất nhiều mối quan hệ.

Vệ Đông thoạt nhìn có vẻ khó chịu, mọi người là đồng chí từng cùng nhau làm cách mạng, anh ấy cũng không hề khách sáo với Trương Thiên.

“Tôi cũng không muốn làm đâu nhưng mẹ tôi lại bắt tôi tới đây, nếu không nghe lời bà ấy thì tôi đừng hòng đặt chân vào cửa nhà.”

Anh ấy nói với vẻ nhụt chí.

Trương Thiên nhìn bộ dạng tủi thân này của Vệ Đông thì lập tức vui vẻ.

“Hợp tác xã cung tiêu này cũng tốt mà, người ta muốn làm còn không được, vậy mà anh lại còn chê. Nếu tôi được đi làm ở hợp tác xã cung tiêu thì đúng là không còn gì sung sướng hơn luôn ấy.”

Đây chính là một trong những cương vị nổi tiếng nhất lúc này, cường độ cạnh tranh có thể so với thi công chức sau này.

Đáng tiếc Vệ Đông chỉ muốn làm cách mạng.

“Tôi không muốn ngồi ở chỗ này lãng phí thời gian, đang ở độ xuân tươi đẹp, yêu cầu những thanh niên như chúng ta phải nỗ lực phấn đấu không ngừng, vì sự phồn vinh thịnh vượng của tổ quốc mà cống hiến một phần sức mạnh của mình.”

Anh ấy thoạt nhìn có chút chán nản:

“Các anh em của tôi đều ở bên ngoài làm cách mạng, chỉ có tôi đang làm những việc nhỏ nhặt này ở đây.”

Trương Thiên nghe xong thì sửng sốt mất một lúc, cô biết lúc này mọi người đều tràn ngập tinh thần phấn chấn, vui vẻ cống hiến, nhưng khi tự mình được trải nghiệm lại sẽ cảm thấy khác biệt, có chút bị chấn động.

“Làm việc thì không phân lớn nhỏ, chỉ cần anh đứng ở trên cương vị của mình phục vụ vì quần chúng, điều này cũng sẽ tương đồng với việc anh đang cống hiến một phần sức mạnh cho tổ quốc.”

Cô lên tiếng an ủi Vệ Đông.

Vệ Đông đột nhiên cười nói:

“Chị của tôi cũng từng nói như vậy.”

Có hai người nói cùng một câu này với anh ấy, lúc này anh ấy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không hề đắm chìm trong cảm xúc mất mát nữa.

Vệ Đông điều chỉnh lại tâm trạng, ánh mắt tràn đầy sự tò mò.

“Cô tới hợp tác xã cung tiêu định mua gì vậy? Để tôi tìm giúp cô.”

Trương Thiên lấy ra một tờ giấy đã chuẩn bị trước đưa qua.

Hôm nay trước khi ra ngoài, sau khi mẹ kiểm tra mọi thứ trong nhà xong thì đã viết thêm một số thứ trong danh sách mua sắm của Trương Thiên.

“Nửa cân nước tương, nửa cân dấm, nửa cân muối, nửa cân dầu, nửa cân bánh quy…”

Vệ Đông nhìn qua một lượt, đôi mắt lập tức mở to.

“Nhà cô định làm gì vậy? Sao lại mua nhiều đồ thế!”

Anh ấy nói với vẻ giật mình.

Đôi mắt của Trương Thiên vừa liếc nhìn khắp nơi, vừa trả lời anh ấy:

“Anh Cả của tôi chuẩn bị kết hôn.”

“Vậy đúng là phải mua nhiều một chút.”

Vệ Đông gật đầu nói.

Anh ấy cầm phiếu lấy hàng:

“Những thứ này đều cần phiếu, cô phải chuẩn bị đủ tiền và phiếu, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”

Trương Thiên không có ý kiến.

“Không thành vấn đề, vất vả cho anh rồi.”

Vệ Đông tùy ý vẫy vẫy tay:

“Vì nhân dân phục vụ!”

Đồ có hơi nhiều, chờ Vệ Đông tìm đủ thì thời gian cũng đã trôi qua mười phút.

Vì tránh để xảy ra sai lầm, hai người áp dụng phương thức giao thứ nào thì lấy tiền và phiếu thứ đó.

Chương 55

Rất nhanh, tất cả đã được tính xong, cũng may phiếu trên người Trương Thiên vừa đủ, tiền mà mẹ đưa thì đã dùng hết rồi, cô còn phải bỏ thêm mười xu của mình vào.

Vệ Đông nhìn Trương Thiên xách chiếc giỏ chất đầy đồ, có chút lo lắng cô sẽ đứng không vững mà ngã sấp xuống.

“Cô có thể xách được không? Nếu không được thì hay là bảo anh trai của cô tới đón cô đi?”

Trương Thiên xua tay nói:

“Không cần, cũng không nặng lắm đâu, chút nữa tôi sẽ ngồi xe về, như vậy cũng đỡ vất vả được phần nào.”

Giỏ đồ này quả thật có hơi nặng, cô vẫn có thể xách được, chỉ là đi không được bao lâu sẽ phải dừng chân nghỉ một chút.

Chút nữa vẫn nên ngồi xe đi về thì hơn.

Sau khi mua đồ xong, chuyện thứ nhất chính là đến nhà của anh Hai, cũng không biết anh Hai thấy cô thì sẽ có phản ứng gì.

“Sao em lại tới đây nữa vậy?!”

Trương Hồng Văn trợn mắt há hốc mồm nhìn em gái đang xách giỏ đồ đứng ở ngoài cửa.

Trương Thiên cười hì hì nói:

“Em tới huyện thành để mua đồ, thuận tiện nói cho anh một tin tốt.”

“Tin tốt gì thế?”

Trương Hồng Văn ngạc nhiên nói.

Chẳng lẽ năm nay đại đội thu hoạch vô cùng tốt sao?

Trương Thiên trực tiếp tung chiêu.

“Anh Cả sắp về để kết hôn rồi! Bất ngờ không? Vui vẻ không? Mừng rỡ không?”

Trương Hồng Văn ngơ ngác há hốc miệng, trên mặt lộ ra biểu cảm choáng váng.

“Anh Cả? Kết hôn? Kết hôn!!?”

Anh ấy cuối cùng cũng phản ứng lại, âm lượng đề cao ít nhất hai độ, thậm chí đánh thức cả cháu trai nhỏ Trương Hưng Quốc còn đang ngủ ở trên giường.

“Oa oa oa!”

Chờ anh ấy dỗ dành cháu trai xong, chị dâu Mao Bình cũng trở về từ nhà mẹ đẻ.

Phản ứng của Mao Bình đơn giản hơn rất nhiều, lập tức vui vẻ nói tiếng chúc mừng.

Trương Thiên nói rõ lịch trình cụ thể và những việc cần xử lý của mấy ngày tới cho hai người, thuận tiện nhờ chị dâu mời người nhà cùng đến ăn tiệc.

Mao Bình đồng ý rất dứt khoát.

“Chị và anh Hai của em thì không có vấn đề gì, nhưng bên phía ba mẹ của chị phải xem tình hình thế nào đã, chị không biết họ có thể xin nghỉ được hay không.”

Chuyện này thì mẹ của Trương Thiên cũng đã nghĩ tới.

“Hai bác có thể đến dự thì đúng là không còn gì tốt hơn, nhưng nếu không tới được thì cũng không phải chuyện lớn gì, chủ yếu chỉ là muốn để hai bác gặp mặt thôi ạ.”

Trương Thiên nói.

“Nếu đi được thì ba mẹ chị chắc chắn sẽ đi.”

Mao Bình thoạt nhìn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Vậy cứ quyết định như vậy đi ạ, mấy ngày nữa em sẽ tới huyện thành thêm một chuyến, cũng chính là trước hôm tổ chức bữa tiệc một ngày, hai anh chị về nhà chung với em luôn ạ.”

“Em chỉ tới báo tin mừng này thôi, bây giờ em phải về nhà rồi ạ.”

Trương Thiên lấy ra một túi đường đỏ đặt ở trên bàn, sau đó xách chiếc giỏ lên.

Sắp đến mười giờ rồi, tới lúc đó sẽ có một chuyến xe tiện đường về nhà.

“Được, vậy em đi đường cẩn thận một chút, Hồng Văn, anh đưa em gái đến nhà ga đi.”

Mao Bình đưa tay giúp cô chỉnh lại chiếc giỏ, sau đó quay đầu nhìn về phía chồng đang chơi đùa với con trai, nhẹ giọng nói.

Trương Hồng Văn cẩn thận đặt con trai xuống:

“Được rồi.”

DTV

Khi Trương Thiên tới nhà ga, vừa lúc bắt kịp chuyến xe lúc mười giờ kia.

Cô cũng không kịp nói gì khác, vội vàng lên xe trở về nhà.

Ngày hôm sau mặt trời nhô lên ở phía đằng đông, một tiếng hét chói tai vang lên, Trương Thiên theo đó mà mở mắt.

“Hồng Vũ đã trở lại rồi!”

Sau một tiếng thét chói tai thì tiếng gào thét kích động của Chung Quyên lập tức vang lên, tất cả mọi người ở trong nhà lập tức bừng tỉnh.

Trương Thiên phản ứng lại trong hai giây, lập tức xoay người mặc quần áo chạy ra ngoài.

Bởi vì anh Cả và anh Hai đều không ở nhà, Trương Thiên và em trai Trương Hồng Binh có thể mỗi người độc chiếm một phòng, mà phòng của Trương Thiên chính là căn phòng thứ hai bên phải.

Chương 56

Vừa ra khỏi cửa, Trương Thiên đã nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đi về phía nhà chính.

Mẹ cô đang kích động hỏi han anh Cả Trương Hồng Vũ.

Dáng vẻ của anh Cả không khác mấy so với trong trí nhớ, chỉ là đen hơn và khỏe khoắn hơn.

Mà người đi bên cạnh anh ấy hẳn là chị dâu Cả tương lai.

Chị dâu Cả là một cô gái xinh đẹp, đối mặt với sự nhiệt tình của mẹ chồng Chung Quyên mà vẫn có thể giữ dáng vẻ hào phóng khéo kéo.

Lúc này Trương Hồng Vũ cũng phát hiện Trương Thiên đang đứng ở một bên quan sát.

“Em Ba, em cũng đã ra dáng thiếu nữ rồi.”

Anh ấy không nhịn được mà cảm thán một tiếng.

Trương Thiên đi tới, cười khẽ nói:

“Em sắp mười tám tuổi, tất nhiên là thiếu nữ rồi, nhưng anh Cả ơi, sao anh lại về sớm vậy ạ?”

Hiện tại mới hơn 6 giờ, trong nhà cũng chỉ có mẹ và gà là dậy sớm như vậy.

Giờ này anh Cả đã về đến nhà, vậy phải xuất phát từ lúc nào chứ?

“Đêm qua anh đã đến huyện thành, nhưng do trời tối quá nên cũng không về nhà luôn. Sáng sớm hôm nay anh với chị dâu ngồi tuyến xe sớm trở về, ai ngờ vừa đến cửa nhà thì đã bị mẹ ‘phát hiện’.”

Trương Hồng Vũ lên tiếng giải thích.

Anh ấy đặt chiếc ba lô lớn ở trên ghế, duỗi tay cầm lấy túi nhỏ trên tay vợ rồi đặt xuống.

Trong lúc nói chuyện, những người khác trong nhà cũng đã tỉnh dậy, Trương Vệ Quốc đi tới vui mừng vỗ vỗ bả vai của con trai cả.

“Trở về là tốt rồi, hai đứa vào nhà ngồi nghỉ chút đã.”

Chờ mọi người thu dọn xong rồi ngồi ở trong phòng, khuôn mặt Trương Hồng Vũ từ khi trở về vốn vẫn luôn trầm ổn đột nhiên trở nên ngại ngùng hơn rất nhiều.

Anh ấy ho nhẹ hai tiếng, chỉ vào vợ vẫn luôn yên tĩnh ngồi bên cạnh, lên tiếng giới thiệu:

“Đây là Lâm An vợ của con, là y tá của bệnh viện quân khu chúng con, chúng con đã đăng ký kết hôn rồi.”

Sau đó Trương Hồng Vũ lại lần lượt giới thiệu từng người thân một cho vợ mình.

Chờ giới thiệu xong, ánh mắt Chung Quyên nhìn Lâm An càng thêm từ ái, quả thật là còn thân thiết hơn cả khi nhìn con gái ruột của mình.

“Nếu đã trở về, tiệc rượu cũng phải nhanh chóng xử lý thôi.”

Ông nội Trương Đại Ngưu lấy quyển lịch mà hai ngày nay bản thân đã lật đến nỗi chân giấy nổi lông ra, chỉ vào hai ngày rồi nói với cháu trai Cả.

“Hai ngày hoàng đạo gần nhất chính là ngày 26 và ngày 28, thời gian cháu về nhà cũng không nhiều lắm, cháu xem thử xem ngày nào là phù hợp?”

Nói dứt câu, ông bèn cầm lấy chén trà uống miếng nước, do vừa thức dậy nên rất khát nước.

Trương Hồng Vũ cầm qua nhìn một lượt, sau đó lập tức quyết định.

“Cứ chọn ngày 26 đi ạ, tổ chức tiệc xong, cháu ở lại hai ngày rồi sẽ xuất phát trở về quân đội, thế nên chọn ngày này sẽ thích hợp hơn.”

“Nếu đã xác định được ngày, vậy thì bây giờ phải bắt tay vào chuẩn bị luôn.”

Trương Đại Ngưu buông chén trà xuống.

“Khách mời cũng không nhiều lắm, cộng lại nhiều nhất là bảy bàn, mấy ngày nay cháu cứ đưa vợ cháu đi gặp hàng xóm láng giềng rồi chào hỏi một tiếng, tuy rằng sau này không thể ở chung một chỗ với mọi người, nhưng nhà chồng thế nào, hoàn cảnh xung quanh ra làm sao thì vẫn phải có ấn tượng.”

Trương Hồng Vũ gật đầu, sau khi im lặng hai giây mới nói với vẻ chần chừ:

“Cháu có chuyện này cần nói với mọi người một tiếng.”

Vừa dứt lời, hô hấp của Lâm An đang ngồi bên cạnh anh ấy trở nên nhanh hơn rất nhiều, hai tay cũng không tự chủ được ma sát ở hai bên chân.

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của hai người, lòng của Trương Thiên cũng không nhịn được mà trở nên căng chặt.

Chẳng lẽ, còn có chuyện gì ‘hệ trọng’ sao?

Cô bắt đầu tìm kiếm ký ức ở trong đầu nguyên chủ.

“Chuyện gì thế? Cháu cứ nói đi!”

Trương Đại Ngưu tò mò hỏi.

Trương Hồng Vũ nhìn Lâm An, đặt tay lên đầu gối của vợ mình, không tiếng động trấn an.

Chương 57

“Người nhà của Lâm An là nhà tư bản.”

Trương Thiên chỉ một thoáng đã thả lỏng lại.

Cô còn tưởng rằng là chuyện gì lớn cơ, chỉ có như vậy thôi sao?

Những người khác cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn gì.

“Trước kia bà còn là con gái nhà địa chủ đấy, không phải vẫn gả cho ông nội của cháu, trở thành người nhà họ Trương sao?”

Bà nội Vương Nhã Tĩnh lên tiếng trấn an.

Ở trong mắt bà, chỉ cần đối phương không làm ra chuyện gây hại với xã hội quốc gia, cho dù là thân phận gì cũng không thành vấn đề.

“Ông hỏi một chút, ngoại trừ thân phận nhà tư bản thì còn gì nữa không?”

Trương Đại Ngưu nghiêm mặt hỏi.

“Nhà cô ấy có chút quan hệ ở nước ngoài.”

Thấy vẻ mặt của mọi người dần trở nên nghiêm túc, Trương Hồng Vũ vội vàng giải thích:

“Trong nhà cô ấy có người thân đi Hồng Kông. Ngoại trừ chuyện này ra, thì thật sự là không còn gì nữa.”

“Còn liên hệ không?”

“Không còn ạ.”

Trương Đại Ngưu nhẹ nhàng thở ra, lưng thẳng tắp cũng dần thả lỏng lại.

“Vậy không có vấn đề gì.”

Chung Quyên cũng bắt đầu hát đệm:

“Chuyện trước kia đều bỏ qua đi, sau này hai vợ chồng các con phải sống cuộc sống của mình cho thật tốt, sinh thêm mấy đứa trẻ nữa thì càng tốt!”

“Con của thằng Hai sắp đầy tháng rồi đấy, con phải nhanh chóng nỗ lực hơn, cố gắng lên!”

Mấy ngày nữa con dâu Hai sẽ mang theo cháu trai về nhà, đến lúc đó bà ấy có thể gặp đứa cháu trai đầu tiên của mình!

Nghĩ đến đây, khóe miệng của Chung Quyên không nhịn được mà nhếch lên.

Trương Hồng Vũ hơi há mồm, nói với vẻ khiếp sợ:

“Em dâu sinh rồi ạ? Là con trai hay con gái vậy ạ?”

“Con trai, nghe em gái của con nói đôi mắt của đứa bé rất giống Hồng Văn, đều là mắt phượng.”

Chung Quyên cười tủm tỉm trả lời.

“Chúc mừng ông bà nội và ba mẹ, hiện tại nhà chúng ta có thể nói là bốn thế hệ cùng chung sống dưới một mái hiên rồi.”

Khóe miệng của Trương Hồng Vũ nhếch lên.

Mấy người đều không nhịn được cười ha ha.

“Lộc cộc —— lộc cộc ——”

Trương Thiên nhìn qua, tiếng này phát ra từ bụng của em trai Trương Hồng Binh, cậu đang ôm bụng vò đầu cười ngây ngô.

“Ăn cơm! Trước tiên phải lấp đầy bụng đã, những chuyện khác đợi cơm nước xong rồi nói.”

Trương Đại Ngưu đứng dậy, những người khác cũng lần lượt đứng lên chuẩn bị.

Ăn cơm xong, Trương Thiên gọi chị dâu Cả lại:

“Chị dâu Cả, em với chị trò chuyện một chút được không ạ.”

Lâm An sửng sốt một chút, sau đó bị Trương Thiên nắm tay đi về phía phòng cô.

Trương Thiên kéo chị dâu Cả ngồi trên giường đất, lựa lời hỏi:

“Chị dâu Cả, nhà chị là tư bản, chắc sẽ có rất nhiều sách văn học nước ngoài đúng không ạ?”

Ký ức của nguyên chủ phần lớn đều là về mối tình đau khổ kia của mình, còn về người nhà thì thật sự là quá ít, cô chỉ có thể mày mò tìm hiểu từng chút một.

Vừa rồi Trương Thiên lục qua một chút ký ức của nguyên chủ, lại phát hiện một chuyện rất nghiêm trọng.

Trong trí nhớ đời thứ nhất của nguyên chủ, cũng là vào khoảng thời gian này, anh Cả mang theo chị dâu trở về, nhưng không phải vì tổ chức hôn lễ.

Lúc ấy bà nội đã không còn, ông nội cũng bị cách chức ở nhà, mục đích anh Cả trở về chủ yếu là chống lưng cho người trong nhà, nói cho những người khác biết rằng trong nhà này vẫn còn trụ cột.

Cuối cùng ở lại không được mấy ngày thì đã bị kêu trở về quân đội, sau đó không đến nửa năm, chị dâu Cả đã ly hôn với anh Cả.

Nghe nói hình như là chị dâu Cả chủ động ly hôn.

Lúc chị ấy tới đây thì trong nhà đã xảy ra chuyện, cả nhà đều bị kéo đến chuồng bò cải tạo.

Chị dâu Cả là vì không muốn ngáng đường anh Cả nên mới chủ động yêu cầu ly hôn.

Hiện tại suy nghĩ một chút, kết hợp với bối cảnh thời đại hiện giờ, Trương Thiên đại khái đã biết được lý do vì sao.

Cô phải nghĩ cách để người nhà chị dâu Cả giấu mấy thứ kia đi!

Chương 58

“Chị dâu Cả, chị nghe em nói nhé ạ, cho dù những lời kế tiếp của em có khó tin thế nào thì chị cũng nhất định phải tin tưởng em.”

Trương Thiên nắm lấy tay chị dâu Cả thận trọng nói.

Cho dù Lâm An cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng hiện giờ bản thân đã gả vào nhà họ Trương, việc ở chung một cách hoà bình với cô em chồng thật sự rất quan trọng.

“Em cứ nói đi.”

Trương Thiên hít sâu một hơi, sau đó mới chậm rãi nói:

“Chị cần phải nhanh chóng thông báo cho người trong nhà, tranh thủ thời gian giấu hoặc là vứt bỏ mấy thứ kia đi, nếu không nhà chị sẽ gặp phải tai họa lớn!”

Lâm An khó có thể tin nhìn chằm chằm Trương Thiên:

“Em biết bản thân đang nói gì không?”

Trong lòng chị ấy không nhịn được mà có chút tức giận, chẳng lẽ cô em chồng này cố ý muốn hù dọa mình?

Trương Thiên biết đối phương sẽ không tin, vì để khiến chị dâu Cả tin tưởng mình, cô cần phải nói ra một vài chuyện mà đáng nhẽ bản thân vốn không thể nào biết được.

Ví dụ như người nhà của chị dâu Cả.

“Ba chị tên là Lâm Vĩnh An, mẹ chị tên là Quan Hạ, chị còn có một em trai tên là Lâm Đức, hiện tại đang học trung học cơ sở.”

Những tin tức này là sau này anh Cả của nguyên chủ gửi thư nói vào đời thứ nhất, mà cô của hiện tại vốn không thể biết được những điều này.

Lâm An lắp bắp, đôi mắt trợn tròn, giống như mèo con thình lình bị hoảng sợ.

“Sao, sao em biết? Thư mà anh của em gửi về ắt hẳn chưa từng đề cập đến những điều này mới đúng!”

Lúc trước thư gửi về là do chính tay Lâm An viết, bên trong viết cái gì, chị ấy rất rõ ràng, tuyệt đối không bao gồm tin tức của nhà chị ấy.

Như vậy thì cô em chồng biết được những thông tin này ở đâu?

Lâm An không khỏi rùng mình một cái.

Thấy bản thân đã làm chị dâu Cả sợ hãi, Trương Thiên vội vàng lên tiếng giải thích:

“Em nằm mơ thấy, trong giấc mơ, cũng chính là vào mấy ngày này, nhà chị bởi vì có sách văn học nước ngoài nên đã bị Hồng Tụ Tử xét nhà. Họ cho rằng người nhà chị cấu kết với nước ngoài, nên đã đưa cả nhà đến trại cải tạo lao động để cải tạo.”

Sắc mặt của Lâm An lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, môi chị ấy không ngừng run rẩy:

“Em chắc chắn là trong mấy ngày này?”

Chị ấy không muốn tin tưởng nhưng lại không dám không tin, nếu như đây là sự thật, ba chị ấy mắc bệnh tim, chắc chắn sẽ chịu không nổi.

Trương Thiên gật đầu:

“Đúng là trong mấy ngày này ạ.”

“Chị đi gọi điện thoại!”

Lâm An đứng lên lập tức đi ra ngoài, mặc kệ những điều này có phải là sự thật hay không thì chị ấy cũng phải dặn dò người trong nhà giấu đồ đi.

Trương Thiên nắm lấy tay áo của chị dâu Cả, nhấn mạnh thêm một câu:

“Chị dâu Cả, chị đừng nói với những người khác là em mơ thấy, nếu không phải chị là chị dâu Cả của em thì em tuyệt đối sẽ không nói ra đâu.”

Nếu như để người khác biết chuyện này rồi chạy đi tố cáo, chắc chắn sẽ lại gợi lên một hồi sóng gió.

Lâm An cũng hiểu được điều này, chị ấy chậm rãi gật đầu:

“Em yên tâm đi.”

Trương Hồng Vũ đang chẻ củi bên ngoài thấy vợ đi ra, nhạy bén phát hiện có gì đó không đúng, nhưng không đợi anh ấy lên tiếng hỏi thì Lâm An đã nắm chặt lấy tay chồng mình đi về phía công xã.

“Mẹ ơi, Hồng Vũ sẽ đưa con đến công xã một chút, chút nữa bọn con sẽ về, mẹ có muốn mua gì không ạ?”

Chung Quyên đang dọn dẹp ở trong phòng lớn tiếng trả lời:

“Không cần đâu, các con đi sớm về sớm là được.”

“Vâng ạ.”

Trương Thiên nhìn hai người vội vàng chạy về phía bưu điện công xã, trong lòng cầu nguyện lúc này đây, ít nhất lúc này đây, hai người anh Cả và chị dâu Cả có thể bình an, hạnh phúc đến già, ba mẹ của chị dâu Cả cũng vậy…

“Đại đội trưởng! Cấp trên bảo ông mau chóng đến mở họp!”

Kế toán Tiền thở hồng hộc chạy tới cao giọng hô.

Chương 59

Trương Thiên vội vàng kê ghế cho người ta ngồi xuống, rồi bưng nước tới cho người ta giải khát.

“Có biết là chuyện gì không ạ?”

Trương Thiên thử hỏi.

Gấp như vậy, đúng là có chút không yên tâm.

“Không biết, nhìn có vẻ rất nghiêm túc, chắc phải là chờ đến khi mở họp xong thì mới biết là chuyện gì.”

Kế toán Tiền thở một hơi trả lời.

Trương Thiên không nhịn được mà suy nghĩ, suy đoán sẽ là chuyện gì.

Có điều kết quả thật sự làm cô cảm thấy ngoài ý muốn.

“Kiểm tra xem đại đội có sát hại bé gái hay không?”

Trương Thiên ngạc nhiên nói.

Năng lực hành động của đám Thẩm Ninh nhanh và mạnh đến như vậy sao?

Trương Đại Ngưu cũng cảm thấy hơi có chút khó giải quyết, nếu điều tra ra thì điểm công của đại đội bọn họ sẽ bị mất hơn phân nửa, nhưng nếu như không đi điều tra, bị người khác điều tra ra thì bản thân cũng sẽ xong đời.

Nhưng bình thường ông cũng không nghe nói có nhà ai lại trọng nam khinh nữ đến trình độ sát hại bé gái như vậy.

Nghĩ đến đây, Trương Đại Ngưu mới cảm thấy thả lỏng hơn một chút.

Trương Thiên bèn đưa ra một ý kiến cho ông nội.

“Cháu thấy loại chuyện này nên để các cô các thím đi hỏi thăm thì sẽ tiện hơn, cứ lân la hỏi dò một chút, cũng không tốn quá nhiều thời gian là có thể biết được tường tận.”

“Cháu cảm thấy để mẹ đi làm chuyện này là thích hợp nhất, bình thường lúc ra bờ sông giặt quần áo hay ngồi tụm lại một chỗ nói chuyện phiếm, mọi người thích nói chuyện xảy ra trong thôn nhất. Cũng đừng coi thường các thím ạ, các thím biết rất nhiều tin tức trong thôn, cho dù gió thổi cỏ lay gì cũng không thể qua mặt được các thím đâu.”

Trương Đại Ngưu suy tư một lát, cảm thấy cách làm này cũng không tệ.

“Đợi lát nữa ông sẽ nói chuyện với mẹ cháu, xem mẹ cháu rảnh rỗi lúc nào.”

Lúc này anh Cả và chị dâu Cả cũng về đến nhà, trông thấy dáng vẻ thoải mái của Lâm An, xem chừng mọi chuyện đã tiến triển vô cùng thuận lợi.

Trương Thiên cũng không hỏi nhiều, cô cũng có rất nhiều chuyện phải làm, mẹ đã giao cho cô một đống nhiệm vụ như là xử lý rau hẹ, lột tỏi, sơ chế rau xanh.

Bữa sáng khá đơn giản, chỉ ăn cháo, giữa trưa vì để đón tiếp anh Cả và chị dâu Cả đi đường xa vất vả, mẹ cô và bà nội nhất quyết đòi làm một bàn đồ ăn lớn.

Cho nên mới vừa ăn cơm sáng xong đã bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, chờ cơm trưa chuẩn bị xong, vừa lúc mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

“Mẹ à, như này cũng thịnh soạn quá rồi!”

Trương Hồng Vũ nhịn không được mà giật mình cảm thán, lần cuối cùng anh ấy được ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy chính là lúc đi theo lãnh đạo đến Thủ Đô mở họp.

“Chỉ như này thôi mà thịnh soạn gì chứ, con ăn nhiều một chút, xem xem tay nghề của mẹ và bà nội con có thụt lùi hay không.”

Chung Quyên cười tủm tỉm nói.

Trương Thiên cũng không nhịn được mà mỉm cười, trong trí nhớ của cô thì tay nghề của mẹ là do một tay bà nội dạy, thời buổi này dân quê nào có tay nghề nấu nướng gì, mọi người ăn cơm có thể bỏ thêm chút muối thì đã là rất ngon rồi.

Mà nhà bà nội cũng gọi là có chút tay nghề, thế nên sau khi con dâu vào cửa đã truyền lại toàn bộ kinh nghiệm cho đối phương.

Trương Hồng Vũ cũng không kén ăn, ăn món gì cũng khen ngon, khiến cho Chung Quyên và bà nội đều cười đến híp mắt.

Ăn cơm xong, sẽ phải bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ cho ngày kia, cũng may ở thời điểm hiện tại việc tổ chức hôn lễ cũng không quá long trọng như sau này, chỉ đơn giản là mời họ hàng bạn bè đến ăn một bữa cơm là được.

Chẳng qua thoạt nhìn thì có vẻ không quá phiền phức, nhưng lúc bắt tay vào làm thì lại không hề đơn giản chút nào.

Đầu tiên là phải xác định mời những ai, sau đó phải đi mua đồ để làm tiệc rượu trong ngày, cùng với bàn ghế nồi niêu xoong chảo đến lúc đó phải dùng,…

Loading...