Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 224

Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:42:08
Lượt xem: 5

“Mọi người cố gắng lên nhé!”

Sau khi Trương Thiên mỉm cười nói xong thì lập tức rời đi, để lại mọi người đều đang vô cùng hồi hộp và kích động.

Ba ngày trôi qua, ngày thi đã đến.

Bò dê trong đại đội rất nhiều, mỗi người sẽ được chia cho một con để thi.

Mà mỗi lần chỉ có một người được vào thi, những người khác sẽ phải chờ ở bên ngoài.

Phương pháp này tuy rườm rà nhưng lại rất hiệu quả.

Vài tiếng trôi qua, kết quả thi đã có.

Sân của xưởng sữa chật kín 120 người hôm nay đến thi, mọi người đều đang hồi hộp chờ đợi - chờ Trương Thiên công bố danh sách trúng tuyển.

Tiền Thắng Nam nhanh chóng tính toán điểm số cuối cùng của mọi người.

Trương Thiên cầm lấy nhìn qua, thứ hạng của Hoàng Phượng Tiên tận thứ chín mươi mấy.

Cô không khỏi nở nụ cười hài lòng, cầm lấy danh sách đã viết sẵn tên bước ra ngoài.

“Tiếp theo 8 đồng chí được tôi đọc tên, chút nữa nhớ ở lại để làm thủ tục nhận chức, đồng thời ngày mai nhớ đến xưởng sữa để làm việc luôn.”

Mọi người nín thở tập trung, vô cùng chăm chú, sợ sẽ nghe nhầm tên.

Trương Thiên hắng giọng:

“Hướng Đông, Trần Miêu Miêu, Cốc Mãn Thương, Trương Đông Cường, Triệu Hồng Mai, Ngụy Hồng Hà, Phan Vĩnh Hồng, Tào Đông Kiệt, những người có tên ở trên hãy ở lại. Những người còn lại tuy lần này không đỗ, nhưng về sau xưởng sữa vẫn sẽ tổ chức các kỳ thi khác để tuyển thêm công nhân, mọi người cố gắng lên nhé.”

Cô gấp tờ giấy trong tay lại rồi cất đi, tiếp đó là thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà.

“Chờ một chút!”

Đằng sau chợt vang lên tiếng chất vấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-224.html.]

DTV

Trương Thiên nhìn sang, là Hoàng Phượng Tiên.

Lúc này, những người khác đang chuẩn bị rời đi cũng dừng bước, nhìn vào tình cảnh hiện tại, rõ ràng là có trò vui để xem!

Một số người lập tức đút tay vào túi, nhìn xung quanh, tìm một chỗ tốt để tiện quan sát tình hình, chắc cũng chỉ thiếu một nắm hạt dưa nữa là đủ bộ.

Trương Thiên có chút buồn cười hỏi:

“Bà có chuyện gì vậy?”

Hoàng Phượng Tiên nheo mắt, hếch cằm, cả người toát ra vẻ tức giận.

“Cô cố tình cho tôi điểm thấp để tôi trượt kỳ thi lần này! Tôi phản đối!”

Trương Thiên nhẹ nhàng liếc nhìn bà ta, bảo Triệu Quế lấy bảng điểm do mấy người họ chấm ra, không nhịn được mà cười khẩy một tiếng.

“Tuy bà ép ông nội tôi phải báo đáp ơn cứu mạng của chồng bà, nhưng tôi cũng không vì chuyện đó mà cố ý cho bà điểm thấp. Bà không đỗ chỉ đơn giản là vì bản thân bà kém cỏi!”

Thấy đối phương vẫn không chịu tin, cô cũng chỉ có thể khiến bà ta bẽ mặt trước vô số người ở đây.

Trương Thiên giơ bảng điểm lên trước mắt mọi người.

“Chúng tôi cho điểm dựa theo các chỉ tiêu được đề ra ở đây. Tổng cộng chia thành năm chỉ tiêu chính: chăn nuôi, vệ sinh, chế biến, đóng gói và vận chuyển, mỗi chỉ tiêu là 20 điểm, còn chia ra thành vô số hạng mục phụ, chỉ cần mọi người nghiêm túc thực hiện theo đúng như yêu cầu, về cơ bản sẽ nhận được điểm số tương ứng.”

Cô lật bảng điểm đến trang của Hoàng Phượng Tiên.

“Hoàng Phượng Tiên, chăn nuôi 15 điểm, vệ sinh 5 điểm, chế biến 7 điểm, đóng gói 5 điểm, vận chuyển 2 điểm, tổng cộng 34 điểm.”

“Bà làm khá tốt công việc chăn nuôi, nhưng nước cho bò dê uống có yêu cầu rõ ràng về nhiệt độ, máng nước và máng ăn cần phải làm sạch trước khi sử dụng, mà những việc này bà đều không làm được.”

“Về vệ sinh, vệ sinh cá nhân của bà có vấn đề, tay vắt sữa bắt buộc phải sạch sẽ, nhưng móng tay của bà lại dính đầy bùn đen.”

“Ngoài ra bò sữa, dê sữa trước khi vắt sữa cần phải tiến hành làm sạch và khử trùng bầu vú. Mà bà cũng không kiểm soát được lực tay lúc vắt sữa, đã vậy còn làm cho dê sữa bị đau, nếu không phải Tiểu Mai luôn chú ý, quan sát mọi hành động của bà thì lúc này bà đã nằm ở trạm y tế rồi.”

“Về vấn đề chế biến, bà không những không cho đúng phân lượng, nhiệt độ còn để quá cao, không chỉ làm lãng phí rất nhiều sữa, bà thế nhưng còn lén lấy một phần lá trà và hạnh nhân, mấy thứ đó tôi cũng lười đi kêu bà trả lại.”

Loading...