Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 118

Cập nhật lúc: 2024-10-16 18:48:07
Lượt xem: 7

“Anh Tùng mau mở cửa! Hồng Tụ Tử tới rồi!”

Trái tim của Trương Thiên lập tức đập thình thịch, Triệu Tùng ở bên cạnh đã vội vàng ra mở cửa.

Mấy người cũng lao ra khỏi nhà, trong sân bỗng có thêm mấy người đang đứng, người đến đưa tin trán đầy mồ hôi, giọng nói có chút run rẩy.

“Chúng ta không hề được báo tin trước, đám Hồng Tụ Tử kia thoáng cái đã xông vào, đám lão Tam còn đang hỗ trợ đưa khách ra khỏi ngõ, tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Người tới vẫn còn đang thở hổn hển, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Triệu Tùng, chờ anh đưa ra phương án giải quyết tình cảnh hiện tại.

Triệu Tùng im lặng một lúc, nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch.

“Háo Tử, cậu tìm mấy bác gái giả vờ đánh nhau ở đầu ngõ để thu hút sự chú ý của đám người đó.”

“Cẩu Đản, cậu và những người anh em khác mở địa đạo ở căn nhà số 3 và căn nhà số 5, cố gắng đưa hết những người đó đi.”

“Những người anh em còn lại sẽ cùng tôi đi yểm trợ.”

“Vâng!”

Háo Tử và Cẩu Đản nhanh chóng rời đi, những người còn lại cũng đi hỗ trợ.

Lúc này, một người trong đó chần chừ nói:

“Anh Tùng, trong nhà chúng ta có nhiều hàng hóa như vậy, phải làm sao bây giờ?”

Công việc kinh doanh của họ làm rất lớn, trong nhà cũng để rất nhiều hàng cao cấp xa xỉ, thậm chí còn có xe đạp, đồng hồ, radio, tất cả đều là hàng tốt.

Những người khác cũng không nỡ bỏ đi như vậy.

“Đúng đó anh Tùng, chúng ta đã tốn rất nhiều công sức mới lấy được nhiều hàng như vậy, nếu những người này lục soát được thì sẽ là sự tổn thất rất lớn!”

“Đúng vậy!”

Triệu Tùng cũng rất khó xử, bởi vì sắp phải đóng cửa chợ đen, anh đang tính làm một chuyến lớn, dùng tất cả số tiền kiếm được trong mấy năm qua để nhập hàng, mà đồ đạc trong nhà chính là tất cả tâm huyết của anh.

Nhưng bây giờ căn bản không dư nhân lực và thời gian để vận chuyển nhiều đồ như vậy, nếu vì hàng mà kéo anh em vào thì anh có c.h.ế.t cũng không thể nhắm mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-118.html.]

Triệu Tùng thở ra một hơi, nhìn mọi người, ánh mắt kiên quyết, nói:

“Tiền chúng ta có thể kiếm, nhưng các anh em không thể xảy ra chuyện, đi thôi!”

Trương Thiên thấy những người này dường như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của mình, tất cả đều cảm động nhìn Triệu Tùng, không khỏi ho nhẹ hai tiếng để thể hiện sự tồn tại của bản thân.

“Khụ khụ!”

Triệu Tùng lúc này mới nhớ tới còn có người ngoài, bèn nghiêng người xin lỗi:

“Thật ngại quá, chúng tôi còn có việc phải làm, cô cứ mở cánh cửa đó là có thể ra ngoài.”

Anh chỉ vào cánh cửa nhỏ ở căn phòng bên cạnh.

Trương Thiên không rời đi ngay lập tức mà cười híp mắt nói:

“Tôi nghĩ có lẽ tôi có thể giúp các anh.”

Cô đã nghĩ kỹ rồi, với dáng vẻ cải trang của mình ở chợ đen, chắc chắn sẽ không có ai có thể liên tưởng tới dáng vẻ ban đầu của cô.

Cô đã cố tình đi giày tăng chiều cao, cao hơn nhiều so với người thật, ít nhất phải 5 cm, thêm làn da thô ráp ngăm đen và mái tóc ngắn dày, chắc chắn sẽ không có ai có thể nhận ra cô.

Có lớp cải trang này làm nền, về sau cô cũng không định giao dịch ở chợ đen, nguy hiểm quá lớn, hơn nữa chuyện giúp đỡ di chuyển vật tư đối với cô lại dễ như trở bàn tay.

Ngoài ra nếu thật sự gặp nguy hiểm, cô cũng có thể trốn vào trong không gian siêu thị, đợi an toàn rồi lại đi ra.

Như vậy, cô hoàn toàn có thể suy nghĩ đến chuyện giúp Triệu Tùng một phen, đối phương có rất nhiều mối quan hệ, nếu có thể khiến đối phương nợ mình một phần tình nghĩa, nói không chừng mình có thể làm nên chuyện gì đó bằng phần tình nghĩa này.

Mọi người nhìn nhau rồi nhìn về phía thủ lĩnh Triệu Tùng.

Triệu Tùng khẽ cau mày, bình tĩnh nhìn Trương Thiên từ trên xuống dưới một lượt, nửa tin nửa ngờ hỏi:

“Cô định giúp thế nào?”

DTV

Trương Thiên nói với thần thái tự nhiên:

“Tôi có thể nghĩ cách giúp anh giấu đồ vật ở đây mà không để người khác tìm thấy, nhưng anh cần phải giúp tôi tìm một khẩu súng, cộng thêm nợ tôi một phần tình nghĩa, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Loading...