Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Thành Phi Tần, Ta Bị Hoàng Đế Quấy Rầy Mỗi Đêm - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-22 17:55:40
Lượt xem: 3,204

Hoàng thượng khẽ thở dài, siết c.h.ặ.t t.a.y ta.

"Lúc nhỏ, trẫm từng kể những chuyện này cho mẫu phi nghe, bà ấy luôn an ủi trẫm, sau này mẫu phi qua đời, không còn ai nghe trẫm nói chuyện nữa, người người đều chỉ suy nghĩ mục đích trẫm nói những lời này là gì, hoặc là đang nghĩ xem làm thế nào mới có thể hãm hại trẫm mà không bị trẫm phát hiện."

[Cho nên chỉ có một mình ta là đang nghĩ xem khi nào hắn mới chịu ngậm miệng để ta đi ngủ thôi sao?]

Hoàng thượng đột nhiên cười thành tiếng, không hiểu sao lại nói một câu.

"Chỉ khi ở bên cạnh ngươi, trẫm mới không cần phải đoán già đoán non, bởi vì ngươi đang nghĩ gì, trẫm đều biết rõ ràng."

[Woa, ghê gớm thật đấy, thời cổ đại cũng có thuật đọc tâm sao?]

Không biết vì sao Hoàng thượng lại càng cười vui vẻ hơn, bàn tay nắm lấy tay ta dần dần siết chặt, ta nhìn khuôn mặt ngày càng đến gần của hắn, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.

"Lương chiêu nghi, trẫm rút lại những lời lúc trước."

Ta còn đang nghi ngờ thì một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

"Ngươi vẫn có chút nhan sắc."

Hoàng thượng quả thật có chút bản lĩnh trêu chọc người khác.

Một câu nói khiến ta cả đêm không ngủ ngon.

Có lẽ là bởi vì hắn có một khuôn mặt đẹp trai.

Hoàng thượng đến cung của ta càng lúc càng thường xuyên, thậm chí có lúc rảnh rỗi, còn sai người gọi ta đến nghe hắn kể chuyện.

Cuối cùng ta đã có thể kể lại toàn bộ tuổi thơ của Hoàng thượng một cách trôi chảy.

Triều đình cũng bắt đầu truyền đến những lời bất mãn, không ngoại trừ việc Hoàng thượng độc sủng ta là điều không nên.

Quốc sư bị giam lỏng đến tháng thứ hai thì uống thuốc độc tự sát, không ai biết nguyên nhân cụ thể.

Nhưng ta biết, bởi vì buổi tối Hoàng thượng đã cố ý đến cung của ta để giải thích diễn biến tâm lý của mình.

"Hắn lén lút kết giao với các đại thần, cấu kết với không ít người, hắn là Quốc sư, đáng lẽ phải tránh xa triều chính, ở vị trí như vậy mà còn dám làm ra loại chuyện này, trẫm không trừ bỏ hắn chính là nuôi hổ gây họa."

"Ừm, Hoàng thượng nói đúng, Hoàng thượng thật lợi hại."

"Nhưng mà, hắn chỉ làm đúng một chuyện, đó chính là đưa ngươi đến bên cạnh trẫm."

Hoàng thượng nắm lấy tay ta hết nhéo lại hôn, ta đã buồn ngủ đến mức mí mắt sắp dính chặt vào nhau.

[Tên nhóc này chẳng lẽ là bị đè nén lâu quá rồi, cho nên bây giờ cần một người ở bên cạnh nghe hắn nói chuyện, bày tỏ tâm sự trong lòng?]

[Dù sao biến thái cũng cần có người thấu hiểu.]

"Lương chiêu nghi, ngươi nói đúng."

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

"Hoàng thượng, thần thiếp không nói gì mà."

"Trẫm quả thật cần một người lắng nghe trẫm nói chuyện, một người trẫm tin tưởng, ngươi rất thích hợp."

Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!

10

Cách Hoàng thượng tin tưởng ta chính là mỗi ngày đều lải nhải bên tai ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-phi-tan-ta-bi-hoang-de-quay-ray-moi-dem/chuong-7.html.]

Từ đó về sau, bất cứ ai trước mặt ta nói Hoàng thượng ít nói, ta đều muốn phản bác.

Cái miệng đó, thật sự là quá lắm lời.

Hôm nay trên triều đình xảy ra chuyện gì, hắn phải oán giận với ta, hôm nay ăn trưa không hợp khẩu vị, cũng phải oán giận với ta.

Vừa mới ăn tối xong, Hoàng thượng đã đến, ánh nến leo lét, ta nhìn khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện của Hoàng thượng, bắt đầu ngẩn người.

[Khuôn mặt đẹp trai như vậy, nếu như không nói chuyện thì tốt biết mấy.]

"Lương chiêu nghi, ngươi không thích trẫm nói chuyện với ngươi sao?"

Giọng điệu Hoàng thượng thậm chí còn có chút tủi thân, ta chỉ có thể cố gắng sắp xếp ngôn ngữ.

"Thần thiếp rất thích, chỉ là Hoàng thượng đẹp trai quá, thần thiếp nhìn đến ngẩn ngơ."

Hoàng thượng không nói gì, nhưng ta luôn cảm thấy hắn đang buồn bực.

Buổi tối lên giường, ta vừa mới trở mình, phía sau đã có người dán lên.

"Trước kia trẫm luôn nói chuyện trước mặt mẫu phi, hy vọng có thể nhận được hồi đáp của bà, sau này mẫu phi qua đời, không còn ai nghe trẫm nói chuyện nữa, trẫm liền trở nên ít nói."

Hoàng thượng này sẽ không phải là muốn ta làm mẹ hắn đấy chứ?

Tự dưng có thêm một đứa con trai?

"Nếu như ngươi chê trẫm lắm lời, vậy sau này trẫm sẽ không nói nhiều như vậy nữa."

"Vậy Hoàng thượng cứ nói nhiều một chút đi."

Dù sao bây giờ nếu như hắn không nói, e rằng ta cũng không quen.

Hơn nữa chỉ là lắm lời một chút, cũng không có gì to tát.

"Vậy trẫm nói câu cuối cùng."

Ta gật đầu, lại mãi không nghe thấy tiếng động.

Vừa mới xoay người lại, người bên cạnh đột nhiên xoay người đè lên ta.

Một nụ hôn rơi xuống, môi lưỡi dây dưa, ta rốt cuộc cũng nghe rõ ràng tiếng nói của nam nhân.

"Lương An An, trẫm thích nàng."

......

Sáng hôm sau tỉnh lại, Hoàng thượng đã rời đi, ta thật sự là lười động đậy, trở người tiếp tục ngủ.

Hoàng thượng đến tối mới trở về, theo thường lệ lại bắt đầu lải nhải, lại nói đến chuyện hôm nay trên triều đình.

Bây giờ ta bắt đầu cảm thấy Hoàng thượng thật ra là một minh quân, hắn vì nước vì dân, lo lắng cho bá tánh.

Giang Nam lũ lụt, Tây Bắc hạn hán.

Mỗi một chuyện đều khiến hắn lo lắng khôn nguôi.

Chỉ là một câu nói của hắn có thể thay đổi rất nhiều chuyện, cho nên hắn không thể nói, chỉ có thể đến tìm ta.

Ta nhìn sườn mặt Hoàng thượng, nhớ đến kết cục trong sách.

Loading...