Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 6: LÊN KẾ HOẠCH

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-08 22:11:03
Lượt xem: 956

Diệp Vãn Thanh không nói hai lời, lập tức làm theo. Trong đêm tối, cô mò mẫm buộc dây thừng vào lan can. Bất quá do không có ánh sáng nên động tác từ đầu đến cuối không quá lưu loát, loay hoay mất cả nửa ngày mới làm xong.

"À đúng rồi, nói chuyện nãy giờ chưa biết tên cô, cô tên gì?"

"Diệp Vãn Thanh." Dứt lời, dây cũng đã buộc xong.

"Diệp Vãn Thanh, tôi là Bạch Tuyên Âm."

"Chào anh."

Tựa hồ như bị giọng điệu công thức của cô chọc cười, Bạch Tuyên Âm cười khúc khích:

"Tôi nhìn dung mạo cô thanh thanh tú tú như thế, không nghĩ tới cô lại là kiểu người cứng nhắc."

Nghe vậy, Diệp Vãn Thanh cau mày, bắt lấy trọng điểm: "Làm sao anh biết được tôi trông như thế nào?"

"Ách..."

Anh bị hỏi bất ngờ, ngập ngừng không biết trả lời như thế nào, cười ha ha vài tiếng để giảm bớt sự lúng túng. Nhưng đầu dây bên kia vẫn một mực trầm mặc, dường như đang chờ đợi câu trả lời của anh. Bất đắc dĩ, Bạch Tuyên Âm đành phải nói thật.

"Kỳ thật, ngày đó tôi đang tập thể dục, có chút nhàm chán nên lấy máy bay không người lái ra nghịch. Kết quả thấy bóng lưng cô đang sắp xếp đồ ăn, cảm thấy dáng dấp không tệ, nên có chút hiếu kỳ lấy kính viễn vọng ra nhìn thêm vài lần..."

"Dùng kính viễn vọng nhìn mình? Sao biến thái quá dị!"

Diệp Vãn Thanh nghe xong lập tức cảm thấy rùng mình, lạnh hết cả sống lưng, cô không nói hai lời giận dữ cúp máy.

"Alo? Alo? Vãn Thanh! Alo alo, sao lại cúp máy rồi?"

Anh lo lắng hét lên, thử gọi lại vài lần rồi nhưng cô vẫn tắt máy. Bạch Tuyên Âm cầm điện thoại than thở.

"Gòy xong! Chuyến này toang thật rồi! Chắc đối phương nghĩ mình là kẻ biến thái rồi! Vốn đã không có đồ ăn rồi, giờ lại còn đắc tội với người ta. Nghiệp chướng! Thật là nghiệp chướng mà!"

Bạch Tuyên Âm trong lòng nơm nớp lo sợ vượt qua một đêm.

Sáng hôm sau, anh vội vã chạy ra ban công nhìn. Thấy một cái giỏ treo trên dây thừng, bên trong có vài chai nước và một ít bánh quy nén. Bạch Tuyên Âm nhất thời vui vẻ, đây là đã tha thứ cho sự mạo phạm của anh rồi sao? Anh vội vàng gọi điện thoại, không ngoài dự đoán, cô vẫn không nghe máy. Nhưng lời cảm ơn vẫn phải nói. Suy nghĩ một lúc, anh quyết định nhắn tin cho cô!

Diệp Vãn Thanh nhận được tin nhắn, nhìn thoáng qua một cái rồi mặc kệ, không trả lời. Cô cẩn thận đi ra cửa, giống như mọi khi thỉnh thoảng nhìn xuyên qua mắt mèo quan sát tình hình xung quanh. So với mấy ngày trước, bây giờ tình hình bên ngoài yên tĩnh hơn nhiều, tiếng ồn ào từ tối hôm qua đã dần dần nhỏ lại, trong bình tĩnh lộ ra một tia âm trầm quỷ dị.

Diệp Vãn Thanh không muốn tiếp tục ngồi chờ chết, cô cảm thấy nơi này càng ngày càng nguy hiểm, phải nhanh chóng rời đi, không thể ở lâu thêm được nữa. Suy nghĩ một lúc, cô gọi điện cho Bạch Tuyên Âm:

"Tôi đã quyết định sẽ rời khỏi đây, đồ ăn đã mua trước đó tôi cũng không thể mang hết, tôi sẽ chia một phần cho anh."

"Nhanh vậy sao?" Bạch Tuyên Âm có chút giật mình, anh cảm thấy lúc này ra ngoài không an toàn, dự định trước ở nhà quan sát thêm một thời gian. Nghe được Diệp Vãn Thanh đột ngột đề nghị rời đi, trong lòng anh lập tức tuôn ra một cỗ bất an.

"Không nhanh đâu, chậm thêm chút nữa tôi sợ mình muốn đi cũng không kịp."

Nghe xong, Bạch Tuyên Âm càng thêm cau mày, anh cảm thấy cô dường như biết gì đó, trực giác mách bảo rằng sự việc không đơn giản như trong tưởng tượng, dự cảm xấu trong lòng ngày càng mạnh, anh thử hỏi: "Cô gấp gáp như vậy làm gì, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Diệp Vãn Thanh ngừng một chút, cô cũng không biết nguyên nhân là gì, nhưng trực giác mách bảo cho cô tình hình đang ngày càng nguy hiểm. Trong lòng luôn có một loại cảm giác thúc giục cô rời đi, cô cứ cảm thấy nếu không đi cô sẽ mắc kẹt ở đây mãi mãi.

"Không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi luôn có cảm giác không ổn nên muốn đi thôi."

Cô nói tiếp: "Tôi sẽ mang thức ăn cho anh."

Diệp Vãn Thanh nhanh chóng thu xếp lại gói đồ đã chuẩn bị từ trước, chỉ để lại một ba lô du lịch mang trên lưng. Đồ ăn còn lại, cô chia ra vài lần, đều chuyển sang chỗ Bạch Tuyên Âm bên kia.

"Thật sự suy nghĩ kỹ rồi?" 

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-6-len-ke-hoach.html.]

Anh cũng tìm một cái ba lô để nhét đồ vào.

"Dự định khi nào đi?"

"Tối nay."

Bạch Tuyên Âm dừng động tác, nghiêm túc nói với cô: 

"Diệp Vãn Thanh, tôi khuyên cô nên đi vào ban ngày thì tốt hơn."

"Tôi đã quan sát hoạt động của Zombie mấy ngày nay. Ban ngày, chúng sẽ di chuyển trong một phạm vi nhất định, hành động chậm chạp, phản ứng cũng chậm. Ngược lại, ban đêm chúng sẽ đặc biệt hung hãn nhạy bén, hoạt động phạm vi cũng rộng hơn. Vì vậy hành động vào ban ngày tương đối có lợi hơn."

Diệp Vãn Thanh không ngờ anh ta lại quan sát cẩn thận như vậy, nghĩ lại thì cô vẫn cảm thấy nên cẩn thận một chút vẫn hơn. 

Cô gật đầu, đổi ý nói: "Vậy đổi thành sáng mai rời đi đi. Lát nữa tôi sẽ nghiên cứu tuyến đường. Đúng rồi, anh dự định sẽ ở lại đây mãi sao?"

"Không không! Cô đi tôi cũng đi theo cô chứ. Bây giờ trong toà nhà này e là chỉ có mình tôi sống sót. Cô không ở đây nữa thì tôi ở lại đây cũng có ích gì."

Bạch Tuyên Âm suy đi nghĩ lại rất nhiều lần, sau cùng mới đưa ra quyết định này. Thay vì bị Zombie vây c.h.ế.t ở chỗ này, không bằng đi trước một bước, nói không chừng còn có thể gặp được đồng đội, lập thành đội ngũ, cùng nhau trải qua mạt thế.

Diệp Vãn Thanh không ngờ anh ta lại quyết định sẽ cùng mình rời đi. Cô có chút ngoài ý muốn.

Tuy nhiên, đầu óc cô vẫn giữ được sự tỉnh táo. Lý trí cô luôn tự nhắc nhở bản thân rằng, trong tận thế lòng người khó đoán, không có tình bạn tuyệt đối, chỉ có lợi ích tuyệt đối.

Dù vậy, Diệp Vãn Thanh cũng không từ chối, cô im lặng một lúc rồi hỏi: "Anh có xe không?"

"Có." Anh bị hỏi bất ngờ, cơ thể theo phản xạ tự nhiên trả lời ngay lập tức.

Trong nháy mắt anh tưởng chừng như mình đang ở trong buổi hẹn hò, mấy bạn nữ cũng thường hay hỏi anh câu đó.

Thế là vô ý thức trả lời một câu, hậu tri hậu giác mới phản ứng được.

"Vậy được, có xe để thuận tiện hơn nhiều."

Bạch Tuyên Âm hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía dưới tầng: 

"Cô có thấy chiếc xe nhỏ trước cửa tòa nhà A không? Đó là xe của tôi. Ngày mai chúng ta sẽ leo xuống từ ban công, từ đây đến cửa tòa nhà A khoảng một trăm mét, sau đó nhanh chóng lái xe rời đi."

Diệp Vãn Thanh nhìn theo hướng anh nói, một chiếc xe màu hồng với hoa văn lòe loẹt đậu giữa rừng xe đen trắng, trông đặc biệt nổi bật. Thấy vậy, khóe miệng cô nhịn không được nhếch lên: "Chiếc xe màu hồng đó là của anh sao?"

"Đúng." Bạch Tuyên Âm không nhận ra được sự không tự nhiên trong giọng nói của cô. 

Anh nhanh chóng dời chủ đề.

"Đêm qua tôi thấy, bên tòa nhà của cô không có ánh sáng, có lẽ nguồn điện bị hỏng. Vừa vặn tôi có một chiếc đèn pin nhỏ, cô cứ cầm lấy, để phòng khi cần thì lấy ra dùng."

Anh đã nhận lấy nhiều thức ăn của cô như vậy, Diệp Vãn Thanh cũng không khách sáo, không chút do dự liền đồng ý ngay: "Đèn pin dùng được bao lâu? Có đầy pin không?"

"Đầy pin! Trước đó tôi có làm một máy phát điện nhỏ ở nhà để tập thể dục." 

Bạch Tuyên Âm đặt đèn pin vào giỏ nhỏ, thuận theo dây thừng truyền sang chỗ cô.

Diệp Vãn Thanh thầm nghĩ, trách không được tối hôm qua nhìn sang, thấy nhà anh vẫn điện đèn sáng trưng.

Hai người trò chuyện một lúc, đang lúc chuẩn bị tắt điện thoại, cô vội gọi Bạch Tuyên Âm lại. 

Diệp Vãn Thanh không thích bị quay xe vào phút cuối, nên cô chủ động hẹn trước thời gian với anh.

"Ngày mai chín giờ sáng chúng ta sẽ rời đi. Nhớ đấy!"

Loading...