Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 47: MỤC THU LINH

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:46:43
Lượt xem: 362

Tên cầm đầu huýt sáo, người bên trong nhận được tín hiệu. Cánh cổng từ từ mở ra, người gác cổng nhìn họ một cái, cười nói:

"Anh Vương, lần này thu hoạch thế nào?"

"Xui xẻo." Người được gòi là anh Vương đó nhổ ra một bãi nước bọt, nói tiếp.

"Bây giờ ngày càng khó khăn, đến cọng lông còn chẳng có!"

Người gác cổng ồ một tiếng dài, không nói gì thêm.

Tên họ Vương liếc nhìn hai người một cái, hạ giọng ra lệnh: "Trần Thụy. Giờ thiếu người, dẫn bọn họ xuống dạy dỗ một chút quy củ đi."

Một người trong đội ngũ bước ra: "Dạ."

Trần Thụy quay đầu nói với bọn họ: "Hai người kia giao cho tôi, các anh có thể giải tán, về nghỉ ngơi đi."

Nghe vậy, những người khác liền giải tán.

Trần Thụy nhìn từ trên xuống dưới Diệp Vãn Thanh cùng Triệu Sở Dao: "Hai người theo tôi."

Trên đường đi, anh ta vừa nói vừa giải thích: "Thật ra, các người cũng đừng trách anh Vương bọn họ. Dù sao thì tình hình hiện tại rất đặc biệt, chúng ta là người bình thường không thể đối phó được, tìm được một nơi có thể nghỉ ngơi là đủ rồi."

Diệp Vãn Thanh cười lạnh trong lòng, nói nghe thì hợp lý nhưng thực chất chỉ là để che đậy sự kém cỏi của bản thân. Nếu không ở trong môi trường sinh tồn khắc nghiệt này mà còn phải thu phí bảo vệ, đây chẳng phải là trực tiếp đoạt mạng người khác sao?

Cô không phản ứng, Triệu Sở Dao trước mặt người lạ càng không có sắc mặt tốt.

Trần Thụy cũng không để tâm, chỉ đơn giản giới thiệu một chút rồi dẫn họ đến phía sau căn cứ.

Cái gọi là căn cứ cũng chỉ là tạm thời. Dạo gần đây, Zombie đột nhiên bùng phát, mạng sống của mọi người đều bị đe dọa. May mà anh Chu kịp thời đứng ra lập căn cứ, giúp nhiều người không có nơi nương tựa có chỗ nghỉ ngơi.

Dù quy định rất nhiều, nhưng hầu hết mọi người đều thấy hợp lý, nên ở đây ai cũng rất tôn trọng anh Chu.

"Từ giờ hai người canh giữ cửa sau này, hễ có gì bất thường lập tức báo cáo với cấp trên. Trong thời gian gác, không được lơ là cảnh giác, nếu không có việc gì cũng phải dọn dẹp khu vực này."

Trần Thụy chỉ tay, khu vực phân công không nhỏ, ít nhất phải mất một hai tiếng mới dọn dẹp xong.

Mặt cô trầm xuống, những người này không để ý đến ý muốn của Diệp Vãn Thanh và Triệu Sở Dao, cướp sạch đồ đạc của mình, lại còn bắt cô làm lao công, ai cũng không thích điều đó.

"Anh đừng quá đáng!" Giọng Triệu Sở Dao vốn đã lạnh lùng, khi hạ thấp lại càng tạo thêm cảm giác áp bức.

Trần Thụy run lên, cố gắng nói cứng: "Ăn cơm thì phải trả tiền, tương tự, các người ở đây thì phải làm việc, chẳng lẽ thức ăn dễ dàng mà có?"

Anh phản bác: "Đương nhiên không dễ dnagf gì rồi, dù sao cũng là từ cướp bóc mà có được."

"Anh!" Trần Thụy tức giận. Không chịu nghe lời? Anh định chút nữa sẽ dạy dỗ đám cứng đầu này một trận, cho họ đói vài ba ngày liền ngoan ngoãn ngay ấy mà.

Giữa lúc hai người đang căng thẳng, tia lửa điện lóe lên khắp nơi, một giọng nữ cắt ngang không khí: "Trần Thụy, anh biết anh Vương đâu không? Anh Chu đang tìm anh ấy."

Triệu Sở Dao nhíu mày, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.

Diệp Vãn Thanh nhìn theo hướng phát ra giọng nói. Chỉ thấy trước mắt là một cô gái mặc váy đỏ ngắn, tóc xoăn, quyến rũ bước đến, từng bước đi đều thu hút ánh nhìn.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô gái khinh thường liếc mắt.

"... " Đây là sự ghen ghét giữa phụ nữ?"

Cô gái bước đến gần, khi nhìn rõ người bên cạnh Diệp Vãn Thanh thì mặt biến sắc, giọng run run: "Sở ...Sở Dao... tôi..."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Nghe giọng cô ta, có vẻ họ quen nhau?

Diệp Vãn Thanh liếc nhìn người bên cạnh.

Trần Thụy bước tới, thấp giọng gọi: "Chị Mục."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-47-muc-thu-linh.html.]

Cô gái không kiên nhẫn phất tay, ra hiệu lùi xuống, lại nhìn về phía Triệu Sở Dao với vẻ phức tạp: "Tôi..."

Anh dừng một chút, cuối cùng cũng tìm ra tên cô trong trí nhớ: "Mục Thu Linh."

"Anh còn nhớ tên tôi...?" Cô ta kinh ngạc thốt lên.

Mục Thu Linh nhìn hai người trước mặt. Họ đứng gần nhau, thân thể gần như sát vào nhau, nhìn qua liền biết quan hệ có vẻ không tệ.

Tuy trong lòng cô cảm thấy không chút dễ chịu gì, nhưng ở trước mặt Triệu Sở Dao, cô không thể hiện ra. Chỉ đơn giản chào hỏi rồi dẫn họ đến khu nhà trong căn cứ để sắp xếp phòng.

"Nếu cần gì, anh có thể đến tìm tôi." Mục Thu Linh nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt phức tạp có chút kín đáo.

Triệu Sở Dao không quen thuộc với cô, lại thấy cô sắp xếp Diệp Vãn Thanh cách xa mình như vậy, trong lòng càng thêm không có cảm tình gì.

Anh chẳng thèm để ý, trực tiếp đóng sầm cửa, bỏ lại người ngoài cửa.

Mục Thu Linh không giận mà cười, tâm trạng có chút khá hơn.

Anh vẫn như xưa, tính cách không thay đổi, đúng là người cô thích. Nghĩ đến người phụ nữ vừa rồi, Mục Thu Linh mặt biến sắc, bước nhanh đến phòng khác.

Diệp Vãn Thanh không ngốc, nhận ra đối phương không có ý tốt với mình, nếu còn không hiểu nữa thì đúng là ngốc thật.

"Ngày mai cô và Trần Thụy đứng gác." Cô ta không nói nhiều, chỉ bỏ lại một câu rồi quay lưng đi, đơn giản sắp xếp như vậy.

"Chờ một chút, tôi bị họ bắt tới đây, tôi không muốn ở lại chỗ này." Diệp Vãn Thanh gọi cô ta lại.

Trước đó, mắt thấy thái độ của Trần Thụy với cô ta kính cẩn như vậy, Diệp Vãn Thanh hiểu rõ vị trí quan trọng của Mục Thu Linh ở đây.

Mục Thu Linh dừng lại như mong muốn, giọng cô ta đầy bực bội:

"Tôi không quan tâm cô làm sao mà đến đây, đã vào đây là phải làm việc."

"..."

Diệp Vãn Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng lần này cô ta trực tiếp rời đi, không quay đầu lại.

Sờ mũi, cô biết Mục Thu Linh không thích mình.

Là vì quan hệ tương đối thân mật của mình cùng Triệu Sở Dao sao? Vậy Mục Thu Linh và Triệu Sở Dao có quan hệ gì?

Bầu không khí giữa họ rõ ràng có chút không đúng, nhưng lại không nói gì, Diệp Vãn Thanh cũng không thể trực tiếp hỏi.

Cô ngồi suy nghĩ lung tung, nơi này ánh sáng mờ mịt, không khí không thông thoáng, đến tận nửa đêm cô vẫn không có tâm trạng đi ngủ.

Sáng hôm sau.

Diệp Vãn Thanh bị sắp xếp canh gác cửa sau, vì Mục Thu Linh đã âm thầm ra lệnh nên Trần Thụy liên tục gây khó dễ, khiến cô khổ sở không thôi, bị hành hạ đến không còn hình người

Dạo này không có Zombie tấn công, căn cứ khá yên bình, Trần Thụy càng thêm thậm tệ, liên tục bắt cô quét dọn, nếu cô không nghe lời thì uy h.i.ế.p sẽ gọi anh Vương đến xử lý.

Diệp Vãn Thanh nhẫn nhịn nuốt cục tức này. Nếu không phải xe hỏng, cùng vời việc đều là đồng bào với nhau, thì cô đã không thèm chịu đựng mà phản kháng rồi.

Cô tìm cách lấy lại xe và rời khỏi địa phương quái quỷ này, nhưng cô cũng không biết xe đã sửa xong chưa.

"Này này này, làm gì đó? Tập trung vào! Hiện tại thiếu người, thức ăn thì thiếu hụt, nơi này không nuôi kẻ vô dụng, nếu không làm tốt, tối cũng đừng ăn cơm nữa!"

Tiếng quát của Trần Thụy lại vang lên, cô đã quen, coi như không nghe thấy.

Tựa như một quyền đ.ấ.m vào bông, Trần Thụy tức giận: "Không nghe thấy sao? Được, giả điếc à? Tối nay đừng nghĩ ăn cơm nữa!"

"Anh làm gì cô ấy?" Một giọng nam đột ngột vang lên, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện, trong giọng đè nén lửa giận, như sắp bùng nổ.

Triệu Sở Dao bước nhanh đến.

Lần đầu xa nhau lâu như vậy, anh rất nhớ cô. Sau thoát khỏi sự quấy rầy của Mục Thu Linh, anh mới đến được đây, không ngờ đập ngay vào mắt lại thấy cảnh này.

Loading...