Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 35: THUỐC

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-07 01:08:23
Lượt xem: 385

"Phải không...?"

"Đúng vậy." Diệp Vãn Thanh nhìn cô bé trước mặt đang đầy nghi ngờ nhìn mình, cô gật đầu chắc nịch:

"Chuyện tình cảm không phải là chuyện em nói thế nào thì chính là thế ấy, tình cảm con người rất vi diệu cũng rất phức tạp."

"Em còn nhỏ, sau này sẽ hiểu. Đừng đoán mò nữa." Cô đứng dậy vỗ vai Lâm Thu.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

"Tóm lại, anh ấy là người quan trọng nhất với chị, nhưng không phải người yêu, hiểu chưa?"

Lâm Thu không đáp, môi mấp máy, mắt nhìn thẳng phía sau.

"Em sao vậy?" Diệp Vãn Thanh không hiểu, quay đầu nhìn theo hướng nhìn của cô nàng, cô thấy một người đang đứng ở cửa.

Vì Diệp Vãn Thanh đứng quay lưng về cửa nên cô không biết Sở Dao đã về từ lúc nào, cũng không biết anh về được bao lâu, những lời cô nói không biết anh nghe được bao nhiêu.

Anh ấy vẫn vẻ mặt bình thản, trông không khác gì thường ngày, nhưng Diệp Vãn Thanh không hiểu sao lại có chút chột dạ. Cô cười khan vài tiếng, cố ý phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: "Anh về rồi à?"

Sở Dao bước vào phòng khách, gật đầu.

"Anh về lâu chưa?"

Anh sắc mặt không thay đổi, chậm rãi trả lời: "Một lúc rồi."

"......" Đã một lúc rồi? Vậy chẳng phải vừa rồi những gì cô ấy nói anh đều nghe hết rồi sao?

   

Diệp Vãn Thanh sắc mặt thay đổi liên tục, ánh mắt cụp xuống, cảm giác lo lắng bất an vây lấy, làm cô không dám ngước lên nhìn anh.

"Anh có chút mệt, anh về phòng nghỉ ngơi trước."

Anh ta làm như không nghe, bộ dáng trông có vẻ như không thèm để ý, đôi con ngươi sâu thẳm vẫn như thường ngày. Anh hờ hững buông một câu rồi vượt qua bọn họ rời đi.

"Anh ấy có giận không nhỉ?" Lâm Thu lén liếc nhìn, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đụng nhẹ cô, hạ giọng nói khẽ: "Em cảm thấy anh ấy có vẻ tức giận, nhưng nhìn lại thì thấy cũng không giận lắm."

Cô cũng không chắc: "Chị cũng không biết."

Diệp Vãn Thanh tự trấn an mình, mình cũng đâu có nói sai, không sao cả...

"Đừng nghĩ nhiều, Sở Dao đã về rồi, vậy mọi người cũng sắp trở lại. Có thể chuẩn bị ăn cơm rồi." Cô nhanh chóng thu hồi cảm xúc, thay đổi nét mặt, vỗ vỗ vai Lâm Thu.

"A... hả, vậy em cũng đi chuẩn bị một chút."

Lâm Thu lập tức bị dời sự chú ý, không còn lo lắng chuyện này nữa. Chỉ khổ cho người trong cuộc, bề ngoài nhìn bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm rối bời.

Ngực như có tảng đá chặn lại, không có chỗ phát tiết, anh ta càng thêm bực bội, hai tay nắm chặt thành quyền, đến mức gân xanh nổi lên khắp nơi.

Sở Dao hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận trong lòng.

Cô ấy nói đúng, họ không phải là người yêu. Lý trí anh rõ ràng nhận ra đây là sự thật trước mắt, vậy thì anh đang bận tâm điều gì?

Huống hồ anh đối với Diệp Vãn Thanh...

Bước chân anh đột nhiên dừng lại, suy nghĩ trăm ngàn thứ.

Anh đối với cô là tình cảm gì đây ? Là tình đồng đội vào sinh ra tử hay là...

Cuối cùng anh cũng không thể tự cho bản thân câu trả lời chính xác. Chuyện này dẫn đến việc mấy ngày sau, khi đối mặt với Diệp Vãn Thanh, trong lòng anh vô cùng phức tạp. Bất quá trên mặt không biểu hiện ra, cũng không để ai nhận ra bất kỳ điều gì khác thường.

Diệp Vãn Thanh từ sau khi nói ra những lời đó, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Cô cố ý quan sát mấy ngày nay, thấy anh hình như không để tâm cho lắm thì phải.

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô có chút buồn bực, nhưng nghĩ lại thì thấy thật may mắn vì đã không tự mình đa tình.

Quả nhiên, anh ấy đối với cô thực sự không có suy nghĩ đó. Nhưng không sao, cứ làm việc tốt của mình thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-35-thuoc.html.]

Vì vậy, để không làm người khác khó xử, Diệp Vãn Thanh giấu kỹ những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình.

Ngày hôm đó, cô vừa dọn dẹp xong nhà cửa thì Lâm Thu kéo cô ra vườn hái hoa để trang trí phòng.

Có vẻ như thấy cô còn do dự, Lâm Thu quay lại giải thích: "Em đã hỏi Sở Dao rồi, có thể hái."

Diệp Vãn Thanh à à hai tiếng, lơ đãng đếm số cánh hoa.

Lâm Thu không bận tâm đến những chuyện khác, dạo này cô nàng gần như phát ốm vì không có việc gì để làm, hễ có việc là cô nàng lại hăng hái hơn ai hết.

Nhớ lại bông hoa trắng ngày hôm đó, trong đầu Lâm Thu bất giác hiện lên hình ảnh của một người đàn ông. Tâm trạng cô nàng ngay lập tức vui vẻ hơn, bước đi cũng nhanh nhẹn hơn trong vườn hoa.

Cô ấy cúi người cầm kéo định cắt hoa, bỗng n.g.ự.c đau nhói, cơ thể ngay lập tức mất hết sức lực, ngã mạnh xuống đất.

"Lâm Thu!" Diệp Vãn Thanh nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy đến đỡ cô nàng dậy.

Lúc này, Lâm Thu thở gấp, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không nói được lời nào.

"Cố chịu đựng!" Cô vội vàng sử dụng dị năng, không hiểu sao lần này lại không có tác dụng gì. Tình trạng của Lâm Thu ngày càng nguy kịch.

Khi Diệp Vãn Thanh đang bối rối thì những người khác đã quay lại.

Đối mặt với sự cố bất ngờ này, Lâm Nghị không thể đứng yên. Anh ta lo lắng chạy đi lấy thuốc: "Lâm Thu! Đợi anh! Anh đi lấy thuốc!"

Những người khác cũng không biết thuốc cô ấy để đâu, chỉ có thể ở lại canh chừng.

"Dị năng của em..."

Cô nhìn Sở Dao một cái, lắc đầu: "Không được, không hiểu sao lần này lại không có tác dụng."

Lâm Nghị nhanh chóng mang thuốc tới, anh mở nắp chai, đổ ra tay. Lúc này mới phát hiện, thuốc còn lại rất ít. Tình hình khẩn cấp, anh cũng không kịp nghi ngờ gì, đếm đủ số thuốc rồi cho Lâm Thu uống.

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một chút, dù đã uống thuốc nhưng cô ấy vẫn thở rất khó khăn.

Lâm Nghị lo lắng đi đi lại lại, chợt nhớ đến đơn thuốc bác sĩ đã từng kê trước đây, có một loại rất hiệu quả nhưng giá khá đắt, lúc đó Lâm Thu đau lòng cho anh trai vất vả kiếm tiền nên không chịu để anh mua.

Anh nhớ đến một bệnh viện ở thị trấn, chắc hẳn ở đó sẽ có loại thuốc kia.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Lâm Nghị nói: "Tôi phải đi bệnh viện ở trấn trên một chuyến."

"Anh không mang theo Lâm Thu sao?" Diệp Vãn Thanh thấy anh ta định rời đi, vội vàng gọi lại.

Bước chân anh ta dừng lại, Lâm Nghị quay đầu nhìn cô, suy nghĩ đến việc gần đây không thấy Zombie khi ra ngoài, anh cắn răng nói: "Mang theo."

Lâm Nghị đã suy tính kỹ, đi đi lại lại rất mất thời gian. Mà thời gian thì không đợi ai! Vậy nên anh ta quyết định sẽ mang em gái theo luôn.

Diệp Vãn Thanh không đủ sức để bế cô ấy, Lâm Nghị nhanh chóng cõng em gái trên lưng.

Mọi người cùng nhau nhanh chóng đến bệnh viện. Đây là nơi rộng lớn nhưng vắng vẻ, vừa bước đến đã khiến người ta lạnh sống lưng.

Họ chưa từng đến nơi này, như những con ruồi mất đầu chạy vòng quanh mới tìm được phòng thuốc.

Diệp Vãn Thanh tiến lên giúp đỡ: "Anh cần tìm loại thuốc nào?"

Anh ta mô tả chi tiết tên thuốc và hình dạng chai thuốc.

Kiếp trước Diệp Vãn Thanh từng nằm viện nhiều năm vì bệnh tim, nên cô cũng biết một chút tin tức sơ lược trong bệnh viện. Cô nghĩ rằng thuốc cho bệnh hen phế quản thường được phân loại ở khu vực thuốc hô hấp, nên cô bắt đầu tìm ở đó.

Cuối cùng, sự kiên trì cũng được đền đáp, Diệp Vãn Thanh tìm thấy nó trong số nhiều chai thuốc.

Cô phấn khích reo lên: "Tôi tìm thấy rồi."

"Tuyệt quá!" Lâm Nghị vội chạy tới, vì quá gấp gáp nên anh ta đã va vào kệ, làm kệ đổ xuống.

Tiếng kêu rầm rầm, kệ cùng với mọi thứ đổ xuống, góc nhọn va vào kính phía sau, lập tức tạo ra một vết nứt vừa sâu vừa dài.

Loading...