Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 31: RUNG ĐỘNG

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-05 00:14:54
Lượt xem: 485

Nghĩ đến đây, giọng cô chợt thay đổi:

"Sống dưới đôi cánh bảo vệ của anh mình, em nên trân trọng điều này. Anh của em thực sự rất yêu thương em đó. Anh ấy không muốn em xảy ra bất cứ chuyện gì, em hiểu không?"

"Em biết. Chính vì vậy, em càng giống như một kẻ vô dụng, không giúp được gì mà còn kéo chân mọi người lại."

Nói chuyện một hồi lại quay về ban đầu, Diệp Vãn Thanh khá bất lực:

"Khi nào em khỏe hơn, chị sẽ nói chuyện với anh của em, được không?"

Cô còn bổ sung: "Chúng ta sẽ tạm thời ở lại đây một thời gian, em hãy dưỡng bệnh cho tốt, rất nhanh thôi em sẽ có thể giúp mọi người rồi."

Lâm Thu cúi đầu suy nghĩ, hàng mi dài che giấu cảm xúc bên trong. Một lát sau, cô nàng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Sắp xếp ổn thỏa cho Lâm Thu xong, Diệp Vãn Thanh cũng vội vàng làm công việc của mình.

Hôm qua tuyết rơi lác đác, những hạt tuyết trắng bám trên cành cây, táo đang vào mùa thu hoạch. Thời tiết kỳ lạ không làm thay đổi trái cây, từng quả chín mọng treo lủng lẳng, nhìn một lần là thấy đầy màu đỏ, đẹp mắt vô cùng.

Diệp Vãn Thanh đứng trên thang gỗ, dùng gậy móc táo bỏ vào giỏ tre.

Dụng cụ trên mặt đất đều là tìm thấy trong căn nhà của ông ngoại Sở Dao, thật ứng với câu "chim sẻ tuy nhỏ nhưng đủ lông đủ cánh", các dụng cụ gia đình cần thiết đều có, dù kiểu dáng cũ kỹ nhưng làm việc thuận tiện hơn rất nhiều.

Cô hái đầy một giỏ táo, đúng lúc Sở Dao và mọi người trở về.

Sau một ngày bận rộn, họ đói đến nỗi da bụng dán da lưng, không còn để ý hình tượng, đi lên cắn ngay một quả táo.

Diệp Vãn Thanh thấy bọn họ vẻ mặt vui vẻ, cô tò mò nhìn sang Sở Dao.

Anh cúi đầu, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của cô.

Thân hình anh thẳng như cây tùng, ngược sáng, khuôn mặt tuấn tú như phủ một màn sương mờ ảo như ẩn như hiện, khiến người ta có cảm giác không thực.

Không biết sao, cô bỗng nhớ lại lúc anh ghé tai mình nói chuyện ngày hôm qua, hơi thở ấm áp như lông vũ lướt qua tim, khiến cơ thể cô rạo rực không thể diễn tả. Tê dại.

Rõ ràng hai người đã trải qua không biết bao nhiêu lần tiếp xúc thân mật khi chạy trốn, sao hôm qua lại có cảm giác khác thường?

Khuôn mặt Diệp Vãn Thanh ửng đỏ, có lẽ cảm nhận được sự nóng bỏng đó, cô vội cúi đầu tránh ánh mắt của Sở Dao.

Dù vậy, Sở Dao vẫn để ý thấy đôi tai ửng hồng của cô, trông giống như một chú thỏ nhỏ dễ thương, thật đáng yêu.

Nghĩ đến đây, khóe miệng anh nở nụ cười nhẹ, đôi môi cố gắng mím lại để ngăn tiếng cười không phát thành tiếng.

Hành động nhỏ giữa hai người không ai để ý, chỉ có Triệu Nham nhìn vài lần rồi thu lại ánh mắt.

Sau khi ăn xong, họ tự giác mang giỏ táo còn lại vào trong, Diệp Vãn Thanh đi theo phía sau, quay đầu hỏi người bên cạnh.

"Tình hình bên ngoài thế nào rồi?"

Anh lắc đầu, lông mi rủ xuống, che đi đôi mắt đen kịt của mình.

Thấy vậy, trong lòng cô mơ hồ cảm thấy bất an, Diệp Vãn Thanh nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không. Ngược lại, rất yên tĩnh, không hề có một bóng người." Sở Dao sắc mặt không đổi, nếu lắng nghe kỹ sẽ nhận ra sự nghiêm trọng trong giọng nói của anh.

Đây thực sự không phải là một dấu hiệu tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-31-rung-dong.html.]

Theo kịch bản nguyên tác ban đầu, tác giả miêu tả đây là một thế giới đầy rẫy nguy hiểm. Zombie xâm chiếm toàn thế giới, hầu như không nơi nào không có chúng. Vậy nên nơi này không thể nào có chuyện lại bình yên vô sự, cái gì cũng không có như vậy được. Ngay cả những người có dị năng dù tìm được một nơi ẩn nấp yên bình cũng phải luôn cảnh giác, thời thời khắc khắc đề phòng trông chừng.

Chẳng lẽ kịch bản xảy ra sai sót? Cô càng nhíu mày chặt hơn, cảm giác lo lắng khó chịu ngày càng mãnh liệt.

"Đừng nghĩ nhiều, đi tới đâu hay tới đó vậy." Sở Dao nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Bàn tay anh vừa dài vừa mạnh mẽ, vì cố ý giảm nhẹ lực nên động tác chậm rãi, Diệp Vãn Thanh rõ ràng cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền tới, từng chút một xoa dịu sự lo lắng của cô.

Tim cô khẽ rung động, ánh mắt không tự chủ trở nên nhu hòa hơn, cô gật đầu đáp lại.

Cất bước vào tầng hầm, những người còn lại đã hoàn thành công việc của mình, ngồi quanh bàn dài nhìn hai người đến muộn.

Bị những ánh nhìn chăm chú dõi theo, Diệp Vãn Thanh có chút không được tự nhiên. Cô và Sở Dao cũng đâu có làm gì mờ ám, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ dưới những ánh mắt sáng quắc đó.

"Lại đây." Lâm Nghị tự nhiên chỉ vào hai chỗ trống: "Ngồi xuống."

Ba người ngồi phía trước sát nhau, hai chỗ còn lại trống trơn, như thể đặc biệt để dành cho họ.

Diệp Vãn Thanh: "..."

Vừa ngồi xuống, cô đã thấy trên bàn có vài tờ giấy, trên đó vẽ vài vòng tròn.

Lâm Nghị chỉ vào vòng tròn lớn nhất trên giấy:

"Vòng tròn này đại diện cho chỗ chúng ta, hôm nay chúng ta tách ra đi theo các hướng khác nhau để kiểm tra tình hình, bây giờ hãy báo cáo cụ thể."

"Tôi đi về phía bên trái, cách đây khoảng một trăm mét, có một siêu thị nhỏ và một tiệm cắt tóc." Triệu Nham ngồi bên cạnh cầm bút, vẽ một vòng tròn đánh dấu.

"Sở Dao, đến lượt anh." Lâm Nghị để cho Lâm Thu truyền giấy qua.

Ban đầu vốn định để Sở Dao dẫn đường, không ngờ do nhiều năm Sở Dao không đến đay nên anh cũng đã không còn nhớ rõ tuyến đường nữa. Vòng quanh một hồi lại dẫn mợi người trở về chỗ cũ. Trùng hợp thấy nơi đây không có zombie, không còn cách nào khác họ đành phải tách ra tìm đường, tự dò thám tình hình xung quanh rồi về báo cáo lại.

Sở Dao đưa tay nhận lấy giấy và bút, nhanh chóng viết vẽ gì đó, chỉ vài giây sau đã xong.

Lâm Nghị liếc qua, trong đầu liền có ý tưởng đại khái, anh ta ngay lập tức đưa cho mọi người xem để hiểu rõ.

Diệp Vãn Thanh cẩn thận xem xét, trong lòng bắt đầu lên kế hoạch thoát thân.

Theo những chỗ đánh dấu trên giấy, căn nhà này không thuộc khu biệt thự, mà là một căn nhà riêng. Xung quanh là các cửa hàng và tòa nhà, phân bố khá lộn xộn. Nếu gặp phải bầy zombie, họ khó mà tập hợp lại được, chỉ có thể bám sát nhau mà đi, không thể hành động riêng lẽ.

Lâm Nghị khẽ vuốt cằm, vẻ mặt trầm ngâm nói:

"Hôm nay rất kỳ lạ, tôi cố ý đi xa hơn dự kiến, nhưng vẫn không thấy một con zombie, các anh thì sao?"

Triệu Nham đáp: "Tôi đã kiểm tra, bên ngoài rất yên tĩnh. Từ lúc ra ngoài đến khi quay lại, tôi không thấy một con zombie nào. Tôi nghĩ nơi này đã từng được thanh lý quá, hoặc đã được kiểm soát, không lâu nữa có thể trở lại cuộc sống bình thường."

"Không đơn giản vậy đâu." Diệp Vãn Thanh không nghĩ ngợi liền lập tức phản bác:

"Mọi người cũng đã thấy rồi, virus lây lan nhanh chóng, con người rất dễ biến đổi, sao có thể nói giải quyết liền trong vài ngày hay nửa tháng là giải quyết được ngay?"

Lâm Nghị gật đầu đồng ý: "Đúng vậy. Có thể mọi chuyện đã nghiêm trọng đến mức không thể kiểm soát được."

Nghe đến đây, Triệu Nham nhịn không được nhíu mày: "Chúng ta phải nghĩ theo hướng tích cực, chẳng lẽ mọi người không muốn trở lại cuộc sống trước đây sao?"

Ai lại không muốn trở lại cuộc sống trước đây chứ? Vấn đề là không thể!

Một khi ngày tận thế đến, cuộc sống trước đây đã hoàn toàn không còn tồn tại.

Loading...