Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 28: CHUYỆN XƯA

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-03 01:04:37
Lượt xem: 513

Bất kể hành động của Triệu Nham có lớn đến đâu, Sở Dao vẫn như cũ, không hề có cảm giác hay biểu tình gì, khuôn mặt lạnh lùng nhìn xuống Triệu Nham đang không ngừng diễn trước mặt mình. Tựa như nhớ lại một ít chuyện cũ, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười khinh miệt.

Lâm Nghị bước đến, nhìn qua Triệu Nham đang khóc lóc thảm thiết và Sở Dao với vẻ mặt u ám, không hiểu chuyện gì xảy ra:

"Chuyện gì đây? Hóa ra hai người biết nhau từ trước rồi hả?"

Anh rất tò mò, lúc đầu khi hai người gặp nhau anh đã cảm thấy bầu không khí có gì đó kỳ lạ. Hóa ra họ đã quen nhau từ trước, vậy tại sao lúc đó lại không chào hỏi nhau?

Không ai trả lời, anh ta ngượng ngùng sờ mũi rồi lui sang một bên.

Triệu Nham ngẩng đầu, vẻ mặt đầy hối hận:

"Tôi xin lỗi mọi người... Lúc đó tôi thật sự quá sợ hãi, nhất thời đã làm một việc hồ đồ, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ sửa đổi!"

Sở Dao vẫn im lặng nhìn anh ta diễn suốt nửa ngày, cuối cùng mới hé môi, giọng nói ngắn gọn: "Phải không?"

Có phản ứng là tốt rồi, có phản ứng thì ít nhất còn hy vọng!

Ý thức được điều này, Triệu Nham càng kích động: "Đúng vậy! Sở Dao, tôi biết anh hận tôi vì tôi đã bỏ rơi anh ngày đó, nhưng lúc đó tình huống rất khẩn cấp, tôi buộc phải làm như vậy!"

Bỏ rơi? Lại là chuyện gì đây?

Mọi người bị lượng thông tin khổng lồ này làm cho choáng váng, suýt chút nữa thì không kịp hồi phục tinh thần.

Trong lúc Triệu Nham đau khổ tự trách tội mình, mọi người mới biết được chuyện giữa họ.

Hóa ra ngày mạt thế xảy ra, sau khi Diệp Vãn Thanh được Sở Dao cứu, tiếng gọi đó là của Triệu Nham.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Hai người họ đều xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, tổ tiên có mối giao hảo sâu đậm, nên từ nhỏ đã quen biết nhau. Sở Dao tính cách khá lạnh lùng, bạn bè của anh không nhiều, Triệu Nham là một trong số ít người có mối quan hệ tốt với anh.

Hôm đó, hai người tình cờ gặp nhau, đang định rời đi thì siêu thị bất ngờ xảy ra bạo loạn. Họ tận mắt chứng kiến một người với dáng vẻ kỳ lạ, khuôn mặt dữ tợn, ép một phụ nữ xuống đất và ăn thịt cô ta ngay trước mắt họ.

Cảnh tượng kinh tởm đến mức làm Triệu Nham không chịu nổi, nôn mửa ra ngoài.

Nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra, những người kỳ lạ này có thể lây nhiễm cho người khác. Chỉ cần bị bắt thì sẽ lây lan rất nhanh.

Sở Dao và Triệu Nham nhìn nhau một cái, lập tức rút lui.

Trên đường, họ gặp một cô gái suýt bị tấn công, Sở Dao phản ứng rất nhanh, vô thức kéo cô ta một cái, nhưng thời gian gấp gáp, anh nhanh chóng rời khỏi đó.

Hai người đi đến bãi đậu xe ngầm, nhanh chóng tránh những người đã biến dị, lập tức vội vã lái xe về nhà. Kết quả phát hiện tất cả mọi người đã biến dị.

Trong cơn hoảng loạn, Sở Dao để cứu Triệu Nham đã rơi vào đám xác sống, còn Triệu Nham sau khi được Sở Dao cứu, không những không kéo anh lên, mà nhân lúc Sở Dao chìa tay ra cần anh ta giúp đỡ, Triệu Nham đã quay lại và đạp mạnh vào tay anh.

Điều đau khổ nhất trên đời, không gì hơn là đem ánh sáng cho người khác, để rồi họ trả lại cho mình là bóng tối.

Triệu Nham vì tham sống sợ chết, không màng đến tình nghĩa xưa, thậm chí sợ bị anh trả thù, còn nghiến chân lên tay anh, sau đó bỏ mặc anh mà chạy trốn.

Sở Dao không cam lòng như vậy, giữa lúc hỗn loạn nhờ vào ý chí mạnh mẽ thoát khỏi vòng vây, chạy trốn đến khi gặp Diệp Vãn Thanh.

Diệp Vãn Thanh không biết trên đường anh đã phải chịu đựng đau đớn thể xác như thế nào, lảo đảo đi tới trong kho hàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-28-chuyen-xua.html.]

Nhưng nghĩ đến việc, rõ ràng Triệu Nham có cơ hội kéo anh lên rồi hai người cùng rời đi, nhưng anh ta lại không làm như vậy. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi Diệp Vãn Thanh không khỏi tức giận, nhìn anh ta càng thêm chướng mắt.

Triệu Nham vừa nói vừa liên tục dập đầu, trán va mạnh xuống đất, phát ra tiếng “bịch bịch”. Nhìn lại, trán anh ta đã m.á.u thịt lẫn lộn, có thể thấy anh ta đã dùng lực rất nhiều.

"Tôi không mong anh tha thứ cho tôi, nhưng hy vọng anh nhìn vào tình nghĩa nhiều năm của chúng ta mà cho tôi một cơ hội nữa. Nếu không phải vì tôi..."

"Đủ rồi." Một tiếng quát ngắt lời anh ta, lông mày của Sở Dao phủ một tầng u ám.

Thấy bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, Lâm Nghị đang phân vân có nên can thiệp hay không thì Lâm Thu lén đi tới, kéo tay áo anh mình, nhỏ giọng nói khẽ: "Anh Hai, hay cho anh ta thêm một cơ hội đi."

Lâm Nghị nhíu mày: "Em thương hại anh ta?"

"Không phải đâu anh Hai, anh nghĩ xem, trước đây anh Triệu Nham đã cứu em một lần..."

Lâm Nghị cười lạnh khinh bỉ. Hừ! Sau đó anh ta lại sợ em mình làm phiền mọi người, nảy sinh ý nghĩ không nên có.

Lâm Thu thấy anh không vui, nhẹ giọng nói: "Mọi việc nên đặt đại cục lên trên hết, hiện tại chúng ta ít người, chỉ dựa vào mình anh là không đủ. Nếu sau này gặp nhiều Zombie thì sao? Chúng ta có thể giữ anh ta lại, nhưng không thể tin tưởng anh ta được."

Những lời của cô thật có lý, Lâm Nghị suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

"Được, chúng ta sẽ cho anh một cơ hội." Anh giữ Triệu Nham đang định dập đầu lần nữa, ra hiệu đừng động: "Sở Dao, anh ta đã cứu em gái tôi, coi như nể mặt tôi, cho anh ta một cơ hội được không?."

Đáy mắt Sở Dao thoáng qua một tia hung ác, rồi biến mất ngay, "Được, nhưng tôi tuyên bố sẽ không tha thứ cho anh ta."

"Được."

Lâm Nghị thở phào, cơ hội là cơ hội, tha thứ là tha thứ, chỉ cần anh ta chịu cho cơ hội là được, không đến mức căng thẳng với nhau.

"Cảm ơn anh Lâm Nghị! Cảm ơn!" Triệu Nham lại dập đầu thật mạnh, ở góc khuất không ai nhìn thấy, mặt anh ta có chút vặn vẹo..

Nếu không phải vì muốn sống sót, bám lấy họ để tìm đường sống thì anh ta sao phải hạ mình như vậy, nhún nhường chịu nhục cầu toàn!

Nghĩ đến việc mình phải van xin như một con chó, hết quỳ rồi lại dập đầu, Triệu Nham cảm thấy buồn nôn như nuốt phải ruồi.

Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ngoài việc dùng chiêu khổ nhục kế này, anh ta không còn cách nào khác.

Triệu Nham ngẩng đầu lên, khuôn mặt bình thường trở lại, nhưng trong lòng thầm hận họ sâu sắc.

Diệp Vãn Thanh ngoài việc không hài lòng với hành vi bỏ rơi của anh ta, càng khinh thường sự vong ân bội nghĩa của Triệu Nham đối với Sở Dao hơn, nên khi nhìn anh ta, cô không thèm che giấu sự khinh bỉ trên mặt: "Thôi đi, chúng ta ở đây quá lâu rồi."

Mọi người quay lưng bỏ đi.

Lâm Thu tuy không thích hành động của anh ta, nhưng vẫn có chút mềm lòng trước hành vi vừa rồi của anh. Cô dừng bước, quay đầu gọi:

"Anh Nham, chúng ta đi thôi."

Sở Dao tìm được một tấm ván gỗ gần đó và lót nó dưới bánh xe, cả nhóm cùng nhau đẩy chiếc xe ra khỏi hố.

Sau đó, Diệp Vãn Thanh rất "vinh dự" bị cảm cúm, nhưng cơn bệnh đến nhanh đi cũng nhanh. Tuy nhiên, Lâm Thu với thể trạng yếu ớt đã bị ảnh hưởng nặng nề.

Cơn bệnh bùng phát như bão tố, nhanh chóng làm cô ấy kiệt quệ. Những ngày gần đây, bệnh tình của cô ấy cứ tái đi tái lại. Thuốc mang từ bệnh viện đã dùng gần hết, thức ăn cũng đã chia hết từ hôm qua, khiến Diệp Vãn Thanh phải đau đầu suy nghĩ cách giải quyết trong tình trạng bụng đói cồn cào.

Loading...