Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Đam Mỹ - PN 2

Cập nhật lúc: 2024-07-24 18:42:54
Lượt xem: 1,450

Phiên ngoại: Hàng ngày đều ngọt ngào

 

1. Nụ Hôn Đầu Tiên

 

Giọng tôi bị tổn thương, nên trong một thời gian dài tôi không thể nói chuyện được.

 

Nguyễn Thanh Du liền nắm tay tôi, viết chữ vào lòng bàn tay tôi.

 

Mặc dù tôi thấy nhắn tin trên điện thoại tiện hơn, nhưng anh lại thích cách này.

 

Vì thế, nó trở thành một kiểu giao tiếp ngọt ngào của chúng tôi.

 

Có những lời nói, dùng chữ viết để thay thế, dễ dàng biểu đạt hơn.

 

Khi đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay, tai anh thường đỏ lên.

 

Lông mi Nguyễn Thanh Du run rẩy, nghiêm túc đọc từng chữ tôi viết.

 

Tôi có ý muốn trêu đùa anh, khi viết chữ cuối cùng, đầu ngón tay tôi nhẹ nhàng quét qua.

 

Lòng bàn tay anh vô thức siết chặt.

 

Tôi rút tay ra, khẽ cười với anh.

 

Anh cúi đầu, không dám nhìn thẳng tôi.

 

Tôi ôm lấy mặt anh, để trán chúng tôi chạm nhau.

 

Nguyễn Thanh Du hơi ngửa ra sau, yết hầu di chuyển.

 

"A Diên."

 

"Không sao đâu" tôi viết vào lòng bàn tay anh.

 

"Chỉ là…"

 

Anh còn định nói gì đó.

 

Tôi không muốn nghe, chỉ muốn hôn anh.

 

"A Diên, anh… vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."

 

Lông mi anh run rẩy, không dám nhìn tôi, trên mặt lại hiện lên một chút đỏ hồng.

 

Tôi buông tay, kéo khoảng cách với anh.

 

"Được thôi" tôi có chút thất vọng.

 

Khi tôi chưa kịp thở dài, anh lại nắm lấy cổ tay tôi, từng chút từng chút, đan mười ngón tay vào nhau.

 

Đột nhiên, anh hôn nhẹ lên mặt tôi.

 

Cảm giác mềm mại, ấm áp lướt qua như chuồn chuồn lướt nước.

 

Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, chỉ là có chút thẹn thùng.

 

"Không cảm giác được gì cả, hôn thêm chút nữa đi, được không A Du?"

 

Tôi nghịch ngợm, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.

 

Nguyễn Thanh Du khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, tiến lại gần tôi.

 

Tôi nghiêng mặt, hôn nhẹ lên má anh.

 

Vừa hôn xong đã định chạy, nhưng lại bị anh kéo vào lòng.

 

"A Diên, vừa rồi không tính."

 

Đôi mắt anh đen láy, lấp lánh như hồ nước mùa xuân.

 

Giọng nói hơi khàn: "Làm lại lần nữa."

 

Tôi bị anh ôm chặt, cách lớp áo mỏng, trái tim tôi đập nhanh.

 

Cảm giác ấm áp mềm mại phủ lên môi tôi, động tác vụng về, nhưng thật cẩn thận và dịu dàng.

 

2. Dính người

 

Nguyễn Thanh Du là một tên "dính người".

 

Ngủ ngon phải có một nụ hôn chúc ngủ ngon.

 

Dậy sớm phải có một nụ hôn chào buổi sáng.

 

Ăn thêm một bát cơm cũng phải có một nụ hôn thưởng.

 

Chỉ cần không có ai, anh liền kéo tôi lại để hôn.

 

Khi tôi hôn nhẹ lên má anh, anh lại nhịn không được mà tỏ ra ủy khuất.

 

Anh thích mua son môi cho tôi, đủ loại kiểu dáng.

 

Người học mỹ thuật như anh có mắt thẩm mỹ rất tốt.

 

Những màu son anh chọn luôn là những màu tôi thích.

 

Anh thích ngắm màu son trên làn da tôi.

 

Nguyễn Thanh Du không thích ra ngoài, không thích nơi đông người, có chút sợ giao tiếp xã hội, và rất sạch sẽ.

 

Khi ra ngoài ăn cơm, anh phải dùng nước ấm tráng chén đũa, dùng khăn ướt khử trùng lau bàn ghế.

 

Sau khi từ phòng vẽ tranh ra, việc đầu tiên anh làm là tắm rửa.

 

Phòng anh luôn gọn gàng sạch sẽ.

 

Còn tôi thì khá bừa bộn.

 

Có một thời gian, tôi say mê dán tranh kim cương.

 

Đáng tiếc, chỉ được ba phút là tôi chán.

 

Kim cương chưa dán xong đã rải đầy bàn, tôi lờ đi, chọn cách làm ngơ.

 

Anh chỉ im lặng giúp tôi dọn dẹp, từng viên kim cương được anh dán lại cẩn thận.

 

Sau đó, anh giơ bức tranh kim cương đã hoàn thành lên, khoe với tôi.

 

"A Diên, thưởng cho anh một cái hôn."

 

Sau một nụ hôn say đắm, mặt anh đỏ bừng, thở dốc.

 

Dù kỹ năng hôn đã tiến bộ, nhưng anh vẫn thẹn thùng không dám nhìn tôi.

 

Mỗi tối trước khi đi ngủ, anh đều gõ cửa phòng tôi, đòi một nụ hôn chúc ngủ ngon.

 

Khi tôi giả vờ mời anh lên giường, anh liền chạy trối chết.

 

Tôi nằm trên giường, cười đến ngã ngửa.

 

Trêu đùa anh như vậy, tôi không bao giờ thấy chán.

 

3. Cầu Hôn

 

Tôi rất ít khi vào phòng vẽ tranh của Nguyễn Thanh Du.

 

Ânh làm việc rất chuyên tâm, tôi không muốn làm phiền anh.

 

Ta đại họa gia cần một không gian yên tĩnh để làm những điều anh thích.

 

Chỉ có điều, đôi khi anh quên mất thời gian.

 

Tôi sẽ gõ cửa, nhắc anh ăn cơm đúng giờ.

 

Hầu hết thời gian, sau khi tôi gõ cửa, anh sẽ xuống ăn cơm không lâu sau đó.

 

Nhưng có một lần, tôi gõ cửa từ ban ngày đến tối, anh vẫn không ra.

 

Tôi bắt đầu lo lắng.

 

Sợ rằng có chuyện gì xảy ra với anh.

 

Gõ cửa nhưng không có phản hồi.

 

Cửa phòng vẽ tranh không khóa.

 

Tôi có thể vào.

 

Nguyễn Thanh Du ngồi trước một bức tranh, trông rất ngơ ngác.

 

Dưới chân anh là những tờ giấy vứt lung tung.

 

Tôi nhẹ nhàng vỗ vai anh, anh mới hoàn hồn.

 

Anh nhìn tôi với đôi mắt mệt mỏi và mơ màng: “A Diên?”

 

“Anh đang xem gì vậy?”

 

Bức tranh là cảnh phong cảnh, cây cỏ khô héo, bầu trời âm u, mọi thứ nhìn rất áp lực.

 

Chỉ có một bông hồng rực rỡ nở lặng lẽ ở góc tranh.

 

Anh ôm tôi, đầu chôn vào cổ tôi.

 

Giọng có chút uể oải: “Anh không thể vẽ tốt được.”

 

Tôi vỗ nhẹ lưng anh, dịu dàng an ủi.

 

“Sao lại thế? A Du là giỏi nhất, gần đây anh có mệt mỏi quá không?”

 

Nguyễn Thanh Du không nói gì, sau một lúc lâu mới mở miệng một cách u ám.

 

“A Diên, chúng ta có thể ở bên nhau suốt đời không?”

 

“Đương nhiên.”

 

Tôi không chút do dự.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-dam-my/pn-2.html.]

Anh luôn kiên định chọn tôi, nói rằng tôi đáng giá.

 

Tôi dĩ nhiên muốn ở bên anh suốt đời.

 

“Chúng ta đi kết hôn đi!” Anh nói, rồi lại lắc đầu hối hận.

 

“Không được, quá qua loa, anh phải cầu hôn trước, A Diên, đừng đồng ý với anh vội…”

 

“Được rồi.” Tôi nhẹ nhàng ngắt lời anh.

 

Anh có chút ngỡ ngàng.

 

Tôi lặp lại: “Chúng ta đi kết hôn, khi nào? Hiện tại thì không được, Cục Dân Chính đã đóng cửa rồi. Ngày mai được không?”

 

Nguyễn Thanh Du gật đầu rồi lại lắc đầu: “Anh không phải là không muốn, không phải là bắt buộc, chỉ là… chỉ là…”

 

“Anh chưa chuẩn bị sẵn sàng?”

 

Hắn gật đầu rồi lại lắc đầu: “Anh… Anh chưa cầu hôn, chưa chuẩn bị kỹ, như thế này quá qua loa, không công bằng với em…”

 

Tôi lắc đầu: “Như vậy cũng rất tốt, em rất muốn cùng A Du kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp, ở bên nhau suốt đời. A Du có nguyện ý không?”

 

“Anh nguyện ý.”

 

Tôi vỗ vai anh: “Tốt, A Du nguyện ý là được rồi. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm, sau đó tắm rửa và đi ngủ sớm. Ngày mai dậy sớm cùng đi Cục Dân Chính để đăng ký kết hôn.”

 

Lông mi anh run rẩy, khẽ đáp: “Được.”

 

4. Quái Vật

 

Nguyễn Thanh Du ngoan ngoãn xuống lầu ăn cơm.

 

Trên sàn phòng vẽ tranh đầy những tờ giấy nháp.

 

Tôi tiện tay nhặt lên một tờ, mở ra.

 

Trên đó là ký họa của tôi.

 

Mọi tờ giấy nháp đều vẽ tôi.

 

Ở giữa phòng vẽ, bức tranh lớn bị phủ tấm vải trắng, khi kéo ra cũng là tôi.

 

Tôi mặc váy, khom lưng đứng dưới đèn đường, nơi chưa được ánh đèn chiếu sáng, một mảnh hoang vu.

 

Trong phòng vẽ có rất nhiều tranh, vài bức tôi đã từng thấy qua.

 

Rất nhiều bức là những phong cảnh chúng tôi đã xem.

 

Bức tranh ở góc có màu sắc đen tối và đẫm máu.

 

Tôi đang đứng trang nghiêm trên bức tranh, cạnh một hình dạng màu đen đỏ không rõ ràng.

 

Nguyễn Thanh Du đứng sau tôi.

 

Lông mi hắn run rẩy: “A Diên.”

 

Tôi buông bức tranh, hôn nhẹ lên môi anh.

 

“A Du của em thật giỏi, ngoan ngoãn ăn cơm nhé.”

 

Nguyễn Thanh Du đỏ mặt, dù đã bao nhiêu lần như vậy, anh vẫn luôn thẹn thùng.

 

Tôi rót nước cho anh, anh ngồi cả ngày rất mệt.

 

Khi tôi chuẩn bị rời đi, anh gọi lại tôi.

 

Tôi trêu đùa anh: “Anh muốn mời em ở lại sao?”

 

Nguyễn Thanh Du đỏ mặt đến nỗi muốn chảy máu, nói năng lộn xộn, không thể nói nên lời.

 

“Được rồi, em ra ngoài đây, ngày mai gặp lại, vị hôn phu.”

 

Anh rầu rĩ đáp lại: “Ngày mai gặp, A Diên.”

 

5. Giấy Hôn Thú

 

Khi cầm giấy hôn thú trên tay, Nguyễn Thanh Du vẫn còn ngơ ngác.

 

Tôi lắc lắc tay anh, anh mới hoàn hồn.

 

“Sao vậy?”

 

Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào giấy hôn thú.

 

“A Diên, từ nay chúng ta là vợ chồng hợp pháp phải không?”

 

Anh không tự tin hỏi tôi để xác nhận.

 

Nguyễn Thanh Du không nghĩ rằng chúng ta dễ dàng như vậy đã trở thành vợ chồng.

 

Tôi cũng không nghĩ rằng mình lại kết hôn, xây dựng gia đình với một người.

 

Đây là một cảm giác chưa từng có.

 

Nguyễn Thanh Du nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, cúi đầu, đôi lông mi dài của hắn còn đọng nước mắt.

 

Mỹ nhân rơi lệ.

 

Càng nhìn càng khiến tim tôi đập nhanh như trống.

 

Cảm giác này thật kỳ diệu.

 

Nguyễn Thanh Du giờ là chồng hợp pháp của tôi.

 

Anh nói: "A Diên, anh là người của em, anh sẽ không phản bội em."

 

Tôi tin anh.

 

Nhưng anh cảm thấy lời nói suông không đủ, nên ký một bản khế ước bán mình cho tôi.

 

“Nguyễn Thanh Du sở hữu đều thuộc về Lâm Diên cá nhân sở hữu.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Mặc dù pháp luật không công nhận, nhưng Nguyễn Thanh Du cố chấp đưa nó cho tôi.

 

Cố chấp đặt tất cả tài sản dưới danh nghĩa của tôi.

 

Anh nói rằng, anh thuộc về tôi hoàn toàn.

 

Nguyễn Thanh Du nói: ‘Tôi mua anh, sẽ không lỗ vốn.’

 

Những lời này, anh dùng bốn năm để chứng minh.

 

Sau khi Lục Miện chết, cốt truyện tiểu thuyết sụp đổ.

 

Gông xiềng trói buộc Nguyễn Thanh Du cũng tan biến.

 

Tranh của anh được mọi người biết đến, yêu thích và đánh giá cao.

 

Nguyễn Thanh Du mang theo những bức tranh của mình đạt được nhiều vinh dự.

 

Tên Nguyễn Thanh Du được khắc sâu vào bia đá của giới nghệ thuật.

 

Một bức tranh sơn dầu từng không ai để ý bên đường 51, nay được bán đấu giá tới năm ngàn vạn.

 

Anh kiếm được nhiều hơn những gì tôi đã chi cho anh.

 

Nhưng trong túi anh không bao giờ có quá 500 đồng.

 

6.Cuộc Sống Hôn Nhân

 

Chúng tôi không có con.

 

Tôi không cảm thấy mình đủ tư cách làm mẹ.

 

Sinh ra một đứa trẻ, phải có trách nhiệm với tương lai của nó.

 

Trách nhiệm này quá lớn, tôi sợ mình không làm được.

 

Tôi cũng thử hỏi Nguyễn Thanh Du, sợ rằng anh muốn có con.

 

Anh chỉ nói rằng tôi hãy làm những gì mình muốn.

 

Nếu tôi không muốn làm mẹ, thì đừng làm.

Cuộc sống không nhất thiết phải có con mới trọn vẹn.

 

Ít nhất, là anh ấy nghĩ vậy.

 

Nguyễn Thanh Du nghiêm túc nói: “Anh có thể gặp được em đã là một loại xa xỉ.”

 

Tay anh run rẩy, như thể sợ mất tôi.

 

Sau khi kết hôn, anh dễ khóc hơn.

 

Tôi chỉ thử chút, anh đã đỏ hoe mắt.

 

Sau đó, hắn lén đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.

 

Anh nói: “Sinh con nguy hiểm quá lớn, anh không dám đánh cuộc, cũng không muốn đánh cuộc.”

 

Chúng tôi sẽ ở bên nhau, dù ngày tháng bình thường, nhưng không bao giờ buồn chán.

 

Nguyễn Thanh Du sẽ trồng hoa trước cửa sổ của tôi.

 

Đủ loại hoa rực rỡ nở rộ.

 

Anh còn lén vẽ chân dung tôi, mỗi bức tranh đều là tôi.

 

Anh luôn nói, rất sợ mất tôi.

 

Nhưng Nguyễn Thanh Du ngốc nghếch không biết.

 

Tôi đã giao kèo với thiên thần, dùng cả đời để ở bên anh.

 

A Diên vĩnh viễn sẽ không rời xa Nguyễn Thanh Du.

 

Kết thúc — Nguyễn Thanh Du vẽ

 

Trong góc bức tranh đẫm m.á.u kia, không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một bông hồng nhỏ.

(Hết)

Loading...